Bên bến Tiền Đường ngàn cây úa lá
Phạm Lãi ngậm ngùi đưa tiễn Tây Thi
Lệ ứa bờ mi nát lòng Thiếu Bá
Khi thuyền hoa lướt sóng chở nàng đi
Đang độ xuân thì buộc phải chia ly
Chàng đứng trông theo ruột gan tê tái
Ai bày ra chi giây phút phân kỳ!
Thuyền rời xa bến nàng còn ngoảnh lại!
Héo hắt vàng thu nhuộm màu quan ải
Nhớ bóng thương hình vạn dặm mù khơi
Man mác mây trôi sầu lan cỏ dại
Thờ thẫn một mình ngắm cánh hoa rơi!
Nước Tiền Đường đã mấy lượt đầy vơi
Trăng Cô Tô biết bao lần tròn khuyết
Mà người xưa vẫn biền biệt phương trời
Cách trở núi sông mịt mờ sương tuyết…!
Thi Nang