KẺ ĐỢI NGƯỜI MONG

Kẻ đợi người mong đến bạc đầu,
Thương thầm mỗi ý nhớ từng câu…
Lời vàng dạ đó luôn in đậm,
Ý ngọc tâm này mãi khắc sâu.
Đọng lại suốt đời hình bóng cũ,
Mang theo trọn kiếp trái tim rầu!
Thuyền đi vạn nẻo không về bến,
Sáng ngóng chiều chờ chẳng thấy đâu!
Thi Nang

MƯA LŨ

Rì rào gió thổi lá đong đưa,
Rả rích đêm ngày đất đẫm mưa.
Hóa biển dâng tràn khu phố cũ,
Thành sông cuộn chảy nẻo đường xưa.
Thê lương núi lở vì cây thiếu!
Ảm đạm mây giăng bởi nước thừa!
Xót dạ từng cơn khi lũ quét,
Đau lòng thấy cảnh bể dâu chưa?!
Thi Nang

 

THƯƠNG HOA SÚNG 2

Xa cách lâu ngày trở lại quê,
Màu hoa nhuộm tím quãng đường về.
Bâng khuâng nhớ bạn nơi bờ giác,
Khắc khoải thương người chốn bến mê.
Quyện với làn hương đau dạ xót,
Hòa vào cụm lá buốt tim tê.
Em ơi!Chốn cũ giờ đây vắng!
Để gió đông xưa thổi lạnh lề.
Thi Nang

 

BÔNG

Vốn dĩ sinh ra ở giữa đồng,
Bao đời đã gọi với tên bông.
Tơi tơi,mịn mịn,êm như gối,
Xốp xốp,mềm mềm,nhẹ tựa lông.
Dệt áo che thân vùng hỏa tuyến,
Làm chăn phủ dạ chốn khuê phòng.
Giúp người lặn lội ngoài sương gió,
Ấm áp trong lòng lúc rét đông.
Thi Nang

 

THƯƠNG HOA SÚNG

Thương đầm súng đẹp cạnh đường quê,
Dừng bước ngắm hoa lúc trở về.
Tràng tím nhụy vàng khơi trí nhớ,
Lá xanh sóng biếc gợi hồn mê.
Dưới trời khoe sắc cho tim nhói,
Trên nước đượm màu để dạ tê!
Tiếc một búp xinh giờ đã nở,
Làm đau lòng khách đứng bên lề!
Thi Nang

 

MỘT LẦN MƠ

Đường trần lẻ bóng sống bơ vơ,
Chiếu lá chăn khăn khói bụi mờ.
Bến nước trông về chân mắt mỏi,
Sông quê ngoảnh lại tóc râu phờ.
Trăng mang nỗi nhớ treo lơ lửng,
Gió chở niềm thương thả hững hờ.
Tỉnh giấc Nam Kha hồn giá buốt,
Ôi đời,khéo vẽ một cơn mơ!
Thi Nang