MONG ĐỢI

Bạn đã ra đi đến cuối trời
Đường xa vời vợi tuyết sương rơi
Trăng phơi đáy nước khơi khêu gợi
Liễu rủ bờ hồ đợi lả lơi
Xót dạ người về nơi nẻo mới
Đau lòng kẻ ở sợi tơ tơi
Ai ơi!Có nhớ lời vàng gởi
Một trái tim son tới trọn đời… 

Thi Nang

ĐỜI NGƯỜI

Thắm thoát thì giờ đã vụt trôi
Còn dăm ngày nữa trọn năm rồi
Câu thơ viết mãi chưa ngừng nghỉ
Ngọn bút mài hoài chẳng chịu thôi
Hổn hển nhìn xa khi mỏi gối
Bồi hồi ngoảnh lại thuở nằm nôi
Tóc xanh mấy chốc thành đầu bạc
Hãy sống vì người,bớt cái tôi
Thi Nang

 

SÁNG ĐỢI CHIỀU MONG

Gió thoảng mơn cành lá úa rơi
Xa trông nắng nhạt cuối chân trời
In hình dưới nước mây lơ lửng
Vẽ bóng trên hồ liễu lả lơi
Cá bỏ bờ mơ về biển thẳm
Chim rời bến mộng đến non khơi
Để người ở lại buồn da diết
Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!

Sáng đợi chiều mong dạ rối bời!
Nhìn ra nẻo ấy tít mù khơi
Ngân Hà tuyết trắng đành chôn chặt…
Nguyệt Lão tơ hồng nỡ buộc lơi…
Nỗi nhớ đong đầy toàn mặt biển
Niềm thương phủ kín cả lưng trời
Người xưa chẳng biết còn hay mất?
Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi! 

Khắc khoải canh trường giọt lệ rơi!
Trong mơ dạo bước khắp ngàn nơi
Non xanh chắn lối sương mờ mịt
Nước biếc lồng gương nguyệt rạng ngời
Ngoảnh lại vườn mai thương lá héo!
Quay về rặng liễu xót cành tơi!
Trở mình tỉnh mộng tim nhoi nhói
Ấp ủ tình ai suốt cả đời.

Ấp ủ tình ai suốt cả đời
Ngậm ngùi thấy bão cuốn hoa tơi!
Mùi hương thuở nọ chưa phai nhạt
Ánh mắt ngày nao vẫn sáng ngời
Thắt ruột mỗi người đi một nẻo
Đau lòng đôi lứa ở hai nơi
Âm thầm nén nhớ vào tâm não
Lặng lẽ bên thềm đếm lá rơi
Thi Nang

THU ĐỢI

HUN HÚT ĐƯỜNG THU MÃI ĐỢI AI!
NHỚ THƯƠNG THƯƠNG NHỚ BIẾT BAO NGÀY!
SÁNG VỊN CÀNH HỒNG NHÌN LÁ RỤNG
CHIỀU NƯƠNG GỐC LIỄU NGẮM CHIM BAY

LÁ RỤNG ĐƯỜNG THU VÀNG TÍM TÁI
NGƯỜI ĐI ĐI MÃI,MẤY NĂM DÀI?
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI?
CHUNG TAY XÂY DỰNG ĐẸP TƯƠNG LAI.
THI NANG

NÚI MÂY

Chiều hôm hé sáng cõi trời tây 
Cao vút tầng không ngọn núi mây 
Xanh đen sừng sững,song song đứng 
Lơ lửng đầu non mảnh trăng gầy. 
  
Thời tiết tạo ra cảnh núi này 
Xa trông cứ ngỡ đá cùng cây 
Khoảnh khắc hóa ra hình hổ,chó 
Ngoảnh đầu nhìn lại bóng chiều bay 
  
Tường đêm ngăn núi đó người đây 
Ngồi nhìn núi biến từng phút giây 
“Bức tranh vân cẩu “còn đâu nữa! 
Còn lại cùng ta mảnh trăng gầy. 
Thi Nang