NGÀY VUI SAO EM KHÓC?

Ôi! Ngày tám tháng ba
Là ngày của muôn hoa
Khoe sắc cười rực rỡ
Sao lệ em tuôn sa?

Nắng rơi giữa chiều tà
Mắt nhìn khoảng trời xa
Nghẹn ngào không dám nói
Sao em không thốt ra?

Em khóc vì học trò?
Do bao nỗi âu lo?
Hay tình người đen bạc?
Ai là kẻ thấu cho?

Thép nung cùng một lò
Sao nay hóa thành tro?
Để lòng ai đau đớn?
Thương cho kiếp lái đò!

Nắng chiều vương trên tóc
Ngày vui sao em khóc?
Em ơi! Đời phong ba!
Vững tay lái vượt qua!
Thi Nang

ĐI TẮM BIỂN VŨNG TÀU

Rủ nhau đi tắm biển Vũng Tàu
Ô tô dừng lại ở bãi sau
Đoàn người tiến bước vào nhà mát
Nữ tú nam thanh đủ sắc màu.

Mây trắng đang bay đến phương nào?
Xa xa thấp thoáng dáng con tàu
Sóng vẫy nhấp nhô màu nước biếc
Xanh xanh dãy núi đứng cao cao.

Chuồn chuồn bay thấp báo mưa rào
Người mua chỗ nghỉ kẻ thuê phao
Ngồi trên ghế xếp nhìn sáu cõi
Tóc bay trong gió,sóng rì rào.

Thanh niên chuyền bóng nhựa cho nhau
Em bé bám vào những chiếc phao
Da ngà vóc ngọc bơi trong nước
Tất cả vui đùa với sóng xao.

Giữa trưa ngừng tắm bụng cồn cào
Quây quần ngồi chén bữa cơm khao
Từng đám mây đen ùn ùn đến
Cơn mưa nặng hạt đổ ào ào.

Gió làm biển động sóng dâng cao
Lô xô cuồn cuộn nước trắng phau
Mưa gió qua rồi trời xanh mát
Mặt biển nhấp nhô biếc một màu.

Núi,nước,trời,mây đẹp biết bao!
Mười phương tìm đến cảnh thanh tao
Xin chào tạm biệt hòn ngọc bích
Người về nhớ biển dạ nao nao.
Thi Nang

BÀ GIÀ

Một túp lều tranh,
Một bà già
Da
dày cóc
Tóc
bạc phơ
Tay chân
run mỏi,mắt mờ
Âm thầm chiếc bóng
ngẩn ngơ ra vào.
Che thân một chiếc áo nâu,
Một quần đen tơi tả,
Miệng ngậm trầu,
Cơm thường không thịt cá.
Mặc dù bà đã già,
Thế mà còn khổ cực,
Ngày đi gánh tranh xa,
Tối về than đau tức.
Khổ quá! Bà già ơi!
Trăm năm đời ngắn ngủi,
Sao không phút thảnh thơi?
Nhìn thấy,ai không tủi?
Con cháu ở phương nao?
Để cho bà khổ đau,
Không có người nương tựa,
Lo cơm nước từng bữa.
Bà ơi!Đừng buồn nhé!
Mong bà thấu lòng trẻ,
Thương xót vô bến bờ,
Ngồi buồn viết bài thơ.
Thi Nang       1973

EM ĐƯA ANH QUA SÔNG

Em đưa anh qua sông
Vào buổi sáng đầu đông
Gió bồng xanh suối tóc
Nắng hôn má em hồng
Sóng nhấp nhô giữa dòng
Nén lòng không dám khóc
Nuốt lệ thương vào trong…
Về nhà nhớ đợi mong…

Em đưa anh qua sông
Giữa đông vẹn chữ tòng
Sầu vương đôi mắt ngọc
Liễu buồn đứng cạnh thông
Mây lững lờ trên không
Tuyết bay bay trắng đồng
Rơi nhiều hạt lên má
Thay cho lệ tiễn chồng.

Em đưa anh qua sông
Vào một chiều cuối đông
Thuyền ngược dòng giá lạnh
Tuyết rơi rơi trong lòng
Em về chốn cô phòng
Anh vì dân vì nước
Rạng danh cháu Tiên Rồng
Đành vui sau khổ trước.

Em đưa anh qua sông
Trong đêm đông rét buốt
Em mỏi mòn chờ trông…
Ối!Bào gan thắt ruột!
Anh chẳng phải Kinh Kha
Em không là Di Cát
Mà sao biền biệt xa?
Để tim em tan nát!

Nhìn sông lòng tê tái!
Anh đi không trở lại!
Bến cũ vẫn còn đây
Liễu rũ cạnh mai gầy.

Thương người đi mãi mãi!…
Hy sinh vì nước này!
Thi Nang

NỖI BUỒN CỦA CHINH PHỤ

Đêm đông lạnh lẽo
Đêm đông lạnh lẽo
Mình thiếp đợi mong…
Ở chốn cô phòng
Thương chàng vạn nẻo
Nhớ chàng phương xa
Không cửa không nhà!
Nắng táp sương sa
Bão tố phong ba
Màn trời chiếu đất!
Nặng vì nợ nước
Xem nhẹ tình nhà
Để thiếp bơ vơ!
Để thiếp trông chờ…
Để thiếp ngẩn ngơ
Muôn sầu ngàn nhớ
Ôm bóng trăng mơ…
Từ độ chàng đi
Đêm ngày rầu rĩ
Vắng người tri kỷ
Chẳng muốn làm chi
Má hồng nhạt phấn
Cơm chẳng đoái ăn
Buồng cũ gối chăn
Một mình băng giá
Chàng ơi!Hỡi chàng!
Có hay chăng tá?
Đông đã về đây
Gió đông rét buốt
Ôi!Lạnh lùng thay!
Ôi!Cảm thương thay!
Một nhánh mai gầy.
Thi Nang

CHIỀU ĐÔNG

Chiều đông nắng dịu má em hồng
Nghe tiếng đàn ngân khắc khoải lòng
Chạnh nhớ người xưa bên bến vắng
Phương trời xa đó có buồn không?

Sóng biếc vỗ thuyền chiều xưa ấy,
Bây giờ còn mấy khách qua sông?
Nhìn khói nhìn mây nhìn nước chảy 
Trọn đời nhớ mãi một chiều đông.
Thi Nang

CHIA BUỒN CÙNG ĐỒNG BÀO MIỀN TRUNG BỊ BÃO LỤT

U ám bầu trời,xem thảm thiết,
Miền Trung bão lụt biết chăng ai?
Rì rào gió thổi bên tai,
Mưa rơi giọt ngắn,giọt dài thê lương.
Đồng bào ơi!Lạnh dường chạm tuyết,
Nổi da gà,mạch huyết muốn đông,
Lạnh người,lạnh cả tấm lòng,
Xót thương,ta viết mấy dòng phân ưu:
Người trong nước chớ đâu xa lạ,
Bị thiên tai tàn phá một vùng,
Nghe qua tê tái,lạnh lùng
Tim đau,ruột thắt,nhìn dòng lệ tuôn.
Thỏ chết,chồn còn buồn khác giống,
Huống chi cùng một giống một nòi.
Thương đàn em nhỏ loi ngoi,
Thương người già yếu đứng ngồi co ro.
Thương cây cỏ,trâu bò bị ngập,
Xót lúa mùa đang,sắp trổ bông
Bão bùng chi bấy hóa công,
Mỗi năm mỗi bão cho lòng dân đau.
Đồng bào ơi!Bể dâu là thế,
Đang đất bằng hóa bể,phong ba.
Còn chi là cửa là nhà
Gian nan,lạnh lẽo biết là dường bao!
Thôi nhé!Hỡi đồng bào yêu dấu!
Đừng buồn chi,dù cháo,dù rau
Người người chia sẻ buồn đau,
Đồng bào một nước thương nhau hết lòng.
Thi Nang

CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM. Ngày 20/11

Mỗi năm Nhà Giáo có một ngày
Ngàn hoa tươi thắm nở trên tay
Sách vở gối đầu râu tóc bạc
Áo quần vương bụi phấn bay bay.

Từng năm từng tháng lại từng ngày
Dắt dìu em nhỏ từng phút giây
Đêm khuya miệt mài trang giáo án
Truyền cho trò ý đẹp lời hay.

Đường núi sông thênh thang tiến bước
Đàn em khôn lớn đã xa bay
Đem trí tài dựng xây đất nước
Cho quê hương rực rỡ tương lai.

Bến đò xưa bao người ngoảnh lại?
Mái trường xưa nay vẫn còn đây
Khoảng trời xưa còn vương vấn mãi
Ông lái đò trên bến sông này!
Thi Nang