NÓI CHUYỆN VỚI HÌNH CÔ TIÊN

Nhìn hình em đẹp tựa CÔ TIÊN
Mắt biếc môi son mặt dịu hiền
Cầm bút đề thơ bay vạn nẻo
Phun châu nhả ngọc trải trăm miền
Bao lần xướng họa cùng bằng hữu
Mấy lượt phù trầm với phận duyên
Nghĩa nặng tình thâm không tả xiết!
Đôi dòng viết vội tặng thuyền quyên.
Thi Nang

ĐÓA HOA ĐÀO

Hoa đào một đóa ở bên song
Lạnh lẽo trên cành trước gió đông
Trải lắm năm sầu luôn ngóng đợi
Qua nhiều tháng tủi mãi chờ trông
Đài bung cánh nở vùi sương trắng
Nhụy hé hương bay quyện nắng hồng
Vẫn nhớ thương người nơi góc biển
Còn bao kỷ niệm khắc trong lòng.
Thi Nang

KIỀU LƯU LẠC 2

Bao ngày thắm thiết dệt yêu đương
Chưa trọn tình duyên đã rẽ đường
Đất khách nương thân sầu viễn xứ
Quê người gửi phận tủi tha hương
Đem viên ngọc biếc vùi tro bụi
Để đóa đào hồng phủ khói sương
Thương nhớ xuân huyên sùi sụt lệ!
Tơ lòng vấn vít nỗi buồn vương!
Thi Nang

KIỀU LƯU LẠC 1

Thương Kiều bạc phận lắm chua cay
Đã vượt qua bao cảnh đọa đày!
Rừng tía vài phen hương khói tỏa
Bụi hồng mấy lượt gió mây bay.
Đau lòng vũ trụ hờn ghen sắc,
Xót dạ trần gian oán ghét tài.
Bão tố dập vùi hoa héo rụng
Mà tình xưa đó vẫn không phai.
Thi Nang

“NHỮNG ĐIỀU TRÔNG THẤY MÀ ĐAU ĐỚN LÒNG”

Những tưởng Kim -Kiều chẳng cách xa
Điều chi đến nổi nát tan nhà?
Trông bề gia thất tê gan trẻ!
Thấy cảnh tang thương rát ruột già!
 nợ duyên xưa đành cắt đứt,
Đau tình nghĩa cũ phải rời ra.
Đớn hèn một lũ sai nha lại!
Lòng xót từng cơn,mắt lệ nhòa!!!
Thi Nang

HƯƠNG THU

Hương thu phảng phất vội quay về,
Khiến quả tim hồng lại tái tê.
Ngắm biển sầu rơi trên thủy đạo,
Nhìn trời tủi rụng giữa sơn khê.
Trăng soi lặng nhớ lời thề hẹn,
Gió thổi thầm mơ bóng cận kề.
Lối cũ,đường xưa,vàng tím mộng!
Trong lòng chan chứa mối tình quê
Thi Nang

THƯƠNG

Lặng lẽ đêm ngày bạn biết không?
Chia ly để thỏa chí tang bồng.
Oanh về góc bể mang niềm nhớ,
Yến đến chân trời chở nỗi mong.
Xót kẻ ra đi vùng hỏa tuyến,
Thương ai ở lại chốn cô phòng.
Đôi bờ cách trở dài năm tháng!
Đọng sắc hương thu tận cõi lòng.
             Thi Nang

TRUNG LẬP SAU NGÀY KHÓI LỬA (Mùa hè 1972)

Giao tranh ác liệt xã điêu tàn
Thấy cảnh nghe lòng muốn vỡ tan
Cửa nát nhà xiêu tường đổ gạch
Bom rền pháo nổ lúa thành than
Thương người mái tóc làn sương đọng
Tiếc của bờ mi giọt lệ tràn
Nỗi khổ đồng bào luôn gánh chịu
Bao giờ mới được sống bình an?
Thi Nang

ĐÊM THU

Trăng thề tỏa sáng giữa tầng không
Lóng lánh sương rơi đọng cỏ bồng
Vạc đã khơi sầu tâm lặng nhớ
Gà vừa gợi tủi dạ thầm mong
Trông dòng nước biếc cành trôi nổi
Dạo cảnh vườn xưa lá chất chồng
Cánh én ngày nao chưa trở lại!
Đêm thu lạnh lẽo phận quần hồng!
Thi Nang