QUÊ NGOẠI NGÀY XƯA

Thủa ấy quê tôi lâu lắm rồi
Năm gian nhà gỗ to nhất xã
Sập gụ cột lim mái cọ xưa
Ung dung ấm áp con năm đứa

Năm tháng qua đi đời đổi khác
Mẹ về với cha xóm dưới thôn
Cậu lớn ở bên đỡ ngoại già
Dì đi lấy chồng thôn xóm giữa
Cậu út chiến trườngB chống Mỹ
Cậu giữa làm ăn cảng Hải Phòng

Chiến tranh nổ ra Mỹ ném bom
Ngoại đưa các cháu vào hầm ẩn
Cửa ngoài ngoại giữ các cháu yêu
Bom bi giặc Mỹ bay nhiều lắm
Ngoại bị bom bi xiên bụng đau
Hai tháng nằm chữa viện tuyến trên
Ngoại không qua khỏi bao tổn thất

Ngoại bà ở lại nhà to quá
Cậu út vừa báo bị hi sinh
Ngoại ông ra đi bao đau khổ
Ngoại bán nhà to ra ở riêng
Bao năm ngoại ở quanh con cháu
Già yếu ngoại ốm rồi ra đi
Các con các cháu thương nhớ ngoại
Đưa ngoại về nơi chốn vĩnh hằng

Tôi còn bé tí đội khăn tang
Lăng xăng chạy giữa quanh bạn nhỏ
Đưa ngoại ra đồng sáng tinh sương
Giữa buổi chiến tranh bom ác liệt
Bây giờ nhớ lại thấy thật thương.

Giờ đây nơi ấy anh trai ở
Gần cạnh kế bên cậu cùng các em
Cháu con quấn túm quanh đất tổ
Xây đời lập nghiệp dựng tương lai

Bao năm qua đi xa còn nhớ
Nhớ Về quê ngoại một thời xưa
Ngoại ngồi ăn trầu môi đủ thắm
Quanh bao cháu nhỏ nô đùa vui

Đông qua tết đến xuân sum họp
Nhớ về quê ấy nỗi lòng thương
Một thời gắn bó bao kỷ niệm
Của tấm lòng thương mến vô bờ
Du Nguyen