ĐI BIỀN BIỆT

Hằn sâu giữa dạ biết bao lời!
Tản bộ trong vườn lá khẽ rơi
Lặng lẽ thương người ra góc biển
Trầm ngâm nhớ kẻ ngụ chân trời
Thuyền xưa vượt sóng về trăm nẻo
Bến cũ nương bờ ở một nơi
Giã cảnh lìa quê từ độ ấy
Ngày qua tháng lại mãi trông vời!
Thi Nang