Anh Hùng Nguyễn Văn Thương

Anh Hùng Lực lượng Vũ Trang Nhân Dân Nguyễn Văn Thương

 

LỜI NÓI ĐẦU

Khi hay tin má Hai Kiều qua đời.Tôi đến nhà má Hai Kiều (má vợ của Nguyễn Văn Thương) để phúng viếng và chia buồn cùng gia đình.Tình cờ,tôi rất vinh hạnh được gặp Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân,thiếu tá tình báo Nguyễn Văn Thương.Anh đang ngồi trên chiếc xe lăn ở ngoài sân,tôi đến chào và bắt tay thân mật với anh,rồi cùng nhau nói chuyện khoảng nửa giờ.Tôi thấy anh nói chuyện rất vui vẻ và dễ gần gũi,khiến lòng tôi kính nể,cảm phục và ngưỡng mộ anh vô cùng.

Khi phúng viếng má Hai Kiều xong,tôi kính chào tạm biệt anh để ra về.Đêm hôm ấy mỗi lần chợp mắt tôi lại thấy hình anh chập chờn trước mặt mình và lòng tôi cảm thấy xót thương anh vô bờ,nước mắt tôi cứ ứa ra một hồi lâu.

Đến sáng hôm sau,tôi vào trường và gặp cô giáo Nguyễn Thị Thu Hiền là cháu vợ của Nguyễn Văn Thương.Cô Thu Hiền đã cho tôi mượn ba quyển sách văn xuôi:

- Hoa Đước Đỏ của nhà văn Trần Đồng Minh

- Người giao liên tình báo của nhà văn Nguyễn Trần Thiết

- Người bị CIA cưa chân sáu lần của nhà văn Mã Thiện Đồng

để làm tài liệu nghiên cứu

Sau khi nghiên cứu xong,tôi lập thành dàn bài và bắt đầu viết truyện thơ về Anh hùng Lực lượng vũ trang nhân dân Nguyễn Văn Thương từ lúc sinh ra cho đến nay và đặt tên truyện thơ là:ANH HÙNG NGUYỄN VĂN THƯƠNG.

Vì do bận công tác giảng dạy,cho nên mỗi năm tôi chỉ viết được vào hai tháng hè và viết trong sáu mùa hè mới xong với 6192 câu thơ lục bát.

Tôi viết về Anh hùng  Nguyễn Văn Thương với lòng kính yêu và trân trọng một người chiến sĩ Cách mạng kiên cường,dũng cảm đã xả thân mình cho dân cho nước và tuyệt đối trung thành với Đảng Cộng Sản Việt Nam,Nguyễn Văn Thương là tấm gương sáng ngời cho hậu thế noi theo.

Tôi xin phép Anh hùng  Nguyễn Văn Thương cho tôi được viết truyện thơ này và kính chúc anh sống thọ,sống khỏe để dìu dắt cho con cháu và thế hệ sau.

Xin chân thành cảm ơn cô giáo Nguyễn Thị Thu Hiền đã giúp cho tôi có những tài liệu quý để tham khảo.

Trân trọng cảm ơn quý nhà văn Trần Đồng Minh,Nguyễn Trần Thiết và Mã Thiện Đồng.

Tôi hy vọng với lời thơ giản dị mộc mạc sẽ giúp cho quý độc giả biết về cuộc đời của Anh hùng Nguyễn Văn Thương.

Thành phố Hồ Chí Minh,ngày 22-8-2014

Phạm Văn Náng ( Thi Nang )

Đã được cấp giấy chứng nhận đăng ký quyền tác giả số 3361/2014/QTG

—————————————————————————————————————-

MỞ ĐẦU

1. Nước nhà khói lửa binh đao,
Xương phơi trắng đất máu trào đỏ sông
Dân ta hợp sức chung lòng
Theo lời Bác gọi phá gông đuổi thù
Đêm đen giữa áng mây mù
Vầng dương dẫn lối trăng thu soi đường
Người người chiến đấu kiên cường
Dẹp quân xâm lược nêu gương đời đời.
Lời Người vang khắp nơi nơi
10. Lan vào đến tận góc trời Tây Ninh

PHẦN MỘT:THỜI NIÊN THIẾU CỦA NGUYỄN VĂN THƯƠNG
I-Gia đình Thương
Ở đây có một gia đình
Mẹ Tân,cha Chắc trọn tình với dân
Suốt đời vì nước quên thân
Vào tù ra khám mấy lần sá chi
Cha làm quân báo thường đi
Mẹ làm liên lạc quản gì nguy nan
Sinh ra một bé trai ngoan,
Hân hoan xen lẫn lo toan canh trường
Đặt tên là Nguyễn Văn Thương
20. Mong sau con sẽ theo đường mẹ cha.
Cha đi công tác gần xa,
Mẹ lo việc nước bôn ba đêm ngày
Âm thầm nếm mật nằm gai
Vượt qua bao chặng đường dài gian nguy
Thoắt về rồi lại thoắt đi
Ai chăm sóc trẻ những khi vắng nhà?
Nghĩ quanh tính quẩn nhớ ra
Mẹ cha đồng ý qua nhà gặp cô,
Cô vừa sinh bé khôi ngô,
30. Người ra rước mẹ cha vô nhà mình.
Con cô tên Phạm Văn Minh,
Họ hàng sum họp gia đình thêm vui
Ngày vui mà mẹ ngậm ngùi:
“Con thơ xa mẹ sụt sùi lòng đây!
Nuôi con chưa được bao ngày,
Mẹ đành rứt ruột trao tay nhờ người.
Bồng con lệ mẹ rơi rơi
Nhìn con mẹ nói bao lời thiết tha
Thương con thơ ấu rời nhà
40. Nằm nôi mà phải cách xa mẹ hiền.
Quê hương khói lửa triền miên
Đau thương tang tóc khắp miền núi sông
Đau lòng mẹ phải rứt lòng!
Gởi cho cô Tám bế bồng chăm nom”.

II-Cô Tám chăm sóc Thương và cha ,mẹ của Thương bị giặc bắt đày ra Côn Đảo
Bên cô săn sóc sớm hôm,
Cháu con hai trẻ,sữa thơm một dòng.
Đêm ngày gắng sức gia công,
Tận tâm cho cháu hết lòng cho con
Góp phần phục vụ nước non,
50. Mặc cho thân thể héo hon rã rời
Bao năm gió táp mưa rơi
Hai sương một nắng cuộc đời lầm than
Lặng nhìn gia cảnh cơ hàn
Cô đành gánh chịu trăm ngàn khổ đau
Ít vui mà lại nhiều sầu
Tin buồn nối tiếp theo nhau kéo về
Lòng cô đau xót tái tê
Mẹ Tân bị bắt khó bề thoát thân
Giặc giam cầm mẹ ở gần,
60. Rồi vào địa ngục trần gian khổ đời
Nhà tù Côn Đảo xa khơi
Quân thù tra tấn bao người thảm thương!
Thân vùi ở đất Hàng Dương,
Nhiều người cùng mẹ gửi xương chốn này
Bốn bề nước biển quanh đây
Rì rầm sóng vỗ đêm ngày thê lương.
Chưa về thăm lại cố hương!
Hy sinh anh dũng,nêu gương sáng ngời.
Khi Thương mới chín tuổi đời,
70. Không còn nghe mẹ ru hời Thương ơi!
Được tin,thân thể rã rời,
Cô thương tiếc mẹ,lệ rơi thảm sầu!
Âm thầm dồn nén nỗi đau,
Đêm về cô đến xoa đầu trẻ xong,
Rồi ôm đứa cháu vào lòng,
Suốt đêm cô khóc mà không nói gì.
Thương buồn nhưng chẳng biết chi,
Hai năm sau đó lại y như vầy:
Giặc giam cha Chắc rồi đày,
80. Đưa ra Côn Đảo khổ sai suốt đời.
Cha tìm mộ mẹ khắp nơi,
Nhưng chưa thấy mộ,tim người nhói đau.
Sống thì ít được gặp nhau,
Chết không thấy mặt đớn đau vô cùng!
Trời sầu,đất thảm một vùng,
Người còn kẻ mất lạnh lùng xiết bao!
Dương sầu rũ lá cúi chào,
Biển buồn sóng vỗ rì rào quanh năm.
Trăng soi bãi cát âm thầm
90. Gió ru phần mộ người nằm nơi đây
Người đau nhìn thấy cảnh này,
Gan bào ruột thắt biết ngày nào quên.
Cha rèn tâm chí vững bền,
Quân thù tội ác chất lên bằng trời
Đánh cha da nát thịt rơi,
Cầm roi cá đuối đập người bầm thân
Suốt từ trên cổ đến chân
Lằn ngang lằn dọc còn hằn vết roi.

III-Cha của Thương vượt ngục và cô Tám giao cho Thương làm ám hiệu
Cha luôn ẩn nhẫn đợi thời,
100. Dùng bè vượt ngục về nơi quê nhà.
Trông người như một ông già,
Mắt sâu,tóc bạc,thân cha gầy còm.
Người về vào lúc chiều hôm,
Mặt trời sắp lặn sau chòm cây xanh.
Cha bàn về việc học hành,
Rồi vào thị xã Tây Ninh tìm thầy
Đưa Thương đến học nơi đây,
Năm sau cha đến chốn này rước Thương
Quay về Lộc Thuận quê hương
110. Gởi cô,cha lại lên đường đi ngay.
Nề chi sương gió dạn dày,
Quê nhà cô cháu đêm ngày nhớ mong
Thương người ở chốn núi sông
Xả thân vì nước hết lòng vì dân.
Ngày qua tháng lại dần dần
Cô giao việc cháu góp phần cùng cha:
“Nếu khi lính tới vùng ta,
Cháu đem quần áo trắng ra sau nhà
Bỏ vào chậu,giặt qua loa,
120. Phơi lên bờ giậu để mà báo tin
Từ xa bộ đội mình nhìn,
Thấy đây ám hiệu biết tin báo này”.
Thương nghe cô dặn hôm nay,
Ghi lòng tạc dạ để mai mốt làm.
Noi gương Quốc Toản bóp cam,
Kim Đồng tuổi trẻ Việt Nam sáng ngời.

IV-Thương,Minh cùng đi chăn trâu và giúp bộ đội
Thời gian lặng lẽ dần trôi,
Cùng con cô Tám,Thương đòi chăn trâu.
Minh cho Thương biết lần đầu:
130. Có nhiều việc ở rừng sâu lạ kỳ.
Thương nghe chưa hiểu điều gì,
Nhìn về phương ấy xanh rì cỏ cây.
Một hôm Thương đến nơi này,
Véo von chim hót,mây bay lưng trời
Gió lùa mấy chiếc lá rơi,
Hoa thơm cỏ dại cho người chút hương
Còn đang dò lối tìm đường,
Các anh bộ đội gặp Thương giữa rừng
Cùng nhau tay bắt mặt mừng,
140. Cho Thương biết chuyện vang lừng núi sông:
Gương Lê Văn Tám lập công,
Đốt kho xăng giặc lửa hồng bốc cao.
Thiếu niên mình rất tự hào,
Anh hùng đuốc sống đi vào sử xanh.
Xả thân vì nước hy sinh,
Nêu gương chói lọi lưu danh muôn đời.
Thương nghe ghi nhớ từng lời,
Vô cùng thương tiếc một người vì dân.
Các anh thăm hỏi ân cần,
150. Việc nhà Thương nói từng phần tường minh.
Sau khi biết rõ người mình,
Bên nhau tâm sự chân tình với Thương.
Trước khi tạm biệt lên đường,
Chút tình xin gửi hậu phương tỏ lòng.
Thơ tay Thương đã nhận xong,
Quay về cô Tám đang mong đang chờ.
Thương đưa cô một phong thơ,
Cô lo sắm sửa kịp giờ Thương đi
Vào ra đúng lúc đúng thì,
160. Người luôn vui vẻ quản gì gió sương.
Đôi khi gặp giặc ngăn đường,
Bầy trâu dừng lại,nhưng Thương sẵn sàng
Đương đầu khôn khéo hiên ngang,
Để Minh rẽ lối vội vàng đi ngay,
Vào rừng cho các chú hay,
Giúp cho bộ đội trở tay kịp thời.

V-Cha Chắc dạy dỗ và cho Thương đi giao nhận thư
Non sông khói lửa ngút trời,
Tạm thời đất nước chia đôi hai miền.
Con ngoan gặp lại cha hiền,
170. Nằm vùng để nắm Bình Xuyên,Cao Đài.
Trong căn nhà lá sơ sài,
Cha đi làm mướn ngày ngày nắng sương.
Đêm về dạy chữ cho Thương,
Điều hay lẽ thiệt cha thường khuyên con:
Một lòng một dạ sắt son,
Lo tròn chữ hiếu,làm tròn chữ trung.
Noi gương các bậc anh hùng
Đuổi quân xâm lược,vẫy vùng bốn phương
Hết lòng phục vụ quê hương
180. Yêu non nước Việt,yêu thương giống nòi
Con đường Cách mạng sáng soi
Bền tâm vững chí quyết noi gương Người.
Âm thầm trong một góc trời,
Thương mang thư đến những nơi ta cần
Làm quen công việc dần dần,
Tập đi công tác từ gần đến xa.
Có lần Thương cảm nhận ra
Một người đeo kính rà rà bám theo.
Xe đang lướt gió vèo vèo,
190. Tây Ninh-Long Khánh,gieo neo chuyến này.
Thương bình tĩnh nghĩ kế hay,
Sẵn sàng đối phó với tay săn người.
Mặc dù chưa đến đúng nơi,
Nhưng Thương quyết định tách rời hắn ra.
Ven đường có mấy căn nhà,
Xe dừng,Thương xuống,tưởng là yên thân.
Ngờ đâu thấy hắn đứng gần,
Dùng mồi rượu thịt ân cần mời Thương:
“Mình đi vào quán bên đường
200. Lai rai vài chén sương sương ấm lòng”.
Làm sao để lỡ việc công?
Ở nơi điểm hẹn người mong kẻ chờ!
Ai thay mình nhận tin thơ?
Mãi vui sẽ đến trễ giờ của ta?
Nghĩ rồi Thương lấy thẻ ra:
“Anh xem kỹ nhé!Tôi là học sinh
Trường Cao Đài,tỉnh Tây Ninh.
Hôm nay ngày tháng gia đình ăn kiêng.
Xin anh thông cảm đừng phiền,
210. Dám đâu phá lệ mất thiêng còn gì!”
Nói xong Thương bỏ ra đi,
Hắn còn ở lại nhâm nhi một mình.
Thương đang tiếp tục hành trình,
Bụi đường nhuộm áo thư sinh đỏ rồi.
Kịp thời đúng lúc đúng nơi,
Thông minh gan dạ sáng ngời lòng trai.
Vượt qua nhiều chặng đường dài,
Thương về báo lại cha hay việc này.

VI-Thương về Xuân Lộc và rải truyền đơn
Màn đêm buông xuống nơi đây,
220. Sương rơi trên lá cỏ cây quanh nhà.
Cha ngồi suy đón gần xa,
Lo cho việc đã xảy ra vừa rồi:
“Giặc đang theo dõi con ơi!
Nếu không dời chỗ,hại đời,khổ thân!
Chia ly nuốt lệ bao lần,
Vì non,vì nước,vì dân của mình”.
Rồi Thương từ biệt Tây Ninh,
Ngậm ngùi nhìn lại gia đình thân yêu.
Xa nhà vui ít khổ nhiều,
230. Bên lòng canh cánh những điều cha khuyên.
Về Xuân Lộc,buổi đầu tiên,
Học nghề cạo mũ đồn điền cao su.
Gặp người kháng chiến mùa thu:
Năm Ninh tổ trưởng ở khu đồn điền.
Đường dây liên lạc nối liền,
Quyết lòng đuổi giặc cho yên nước mình.
Sau khi quan sát địa hình,
Thương đem kế hoạch ra trình Năm Ninh
Được người đồng ý đồng tình,
240. Nửa đêm nhớ lối một mình Thương đi
Dưới sao cây lá thầm thì,
Gian lao không sợ,hiểm nguy không sờn.
Bay bay nhiều giấy truyền đơn,
Những dòng chữ viết quí hơn vàng ngàn.
Thương về nhà nghỉ an toàn,
Sáng ra dân chúng luận bàn loan tin
Công nhân mở rộng tầm nhìn,
Đấu tranh chính trị khắc in vào lòng
Tin này lan khắp miền Đông,
250. Gây nhiều ảnh hưởng ở trong đồn điền.

VII-Thương bẻ cổ tượng Ngô Đình Diệm
Đời còn giặc,nước chưa yên,
Đồng bào khổ cực thiếu tiền,đói cơm
Dân nghèo áo rách,gối rơm
Quanh năm suốt tháng sớm hôm nhọc nhằn
Nước nhà còn lắm khó khăn
Dòng sông Bến Hải cách ngăn đôi bờ
Cha đi để lại con thơ,
Chồng đành xa vợ bao giờ gặp nhau?
Nén vào lòng mẹ nỗi đau,
260. Con đi tập kết ngày nào hồi quê?
Miền Nam Mỹ phái Diệm về,
Cho làm tổng thống lo bề dỗ dân
Bề ngoài cải cách canh tân
Bên trong Diệm lập người thân một nhà!
Ra tay đàn áp dân ta,
Gây bao tang tóc xót xa não lòng!
Quê hương máu chảy thành sông
Bao người Cách mạng chết không còn đầu!
Miền Nam chồng chất khổ đau,
270. Nhiều làng thảm khốc trắng màu khăn tang.
Sầu này ai biết cho chăng?
Diệm cho đúc tượng hắn bằng thạch cao
Giống như người thật làm sao!
Lúc cần cử động,khi chào vẫy tay
Kỹ sư điều khiển tượng quay,
Tùy theo tình huống mà xoay trở vòng.
Quanh xe căng vải nhung hồng,
Kết hoa sặc sỡ,người trông vừa tầm.
Tượng Ngô mặc áo gấm lam,
280. Trùm đầu khăn xếp,mắt đăm đăm nhìn.
Trên đài phát sóng đưa tin,
Vài trang nhật báo cũng in tin này.
Hình Ngô treo khắp đó đây,
Phô trương thanh thế trưng bày tượng Ngô.
Chúng cho tổ chức lễ to,
Ngợi ca tổng thống điểm tô sắc màu.
Bấy giờ các tỉnh tranh nhau,
Mô hình triển lãm trước sau gửi về.
Nhiều nơi khắp nẻo làng quê,
290. Vợ chồng con cái đề huề đi xem
Biên Hòa lại nhộn nhịp thêm,
Người qua kẻ lại ngày đêm dập dìu
Các cô thiếu nữ yêu kiều,
Thướt tha dáng điệu,mĩ miều dung nhan
Vừa đi vừa nói râm ran
Nhi đồng vẻ mặt hân hoan hiền lành
Đoàn ba lũ bảy đồng hành,
Cùng quân trộm cướp,lưu manh trên đường.
Người đâu nhìn thấy lạ thường,
300. Đứng trên xe Đốt phô trương tượng hình.
Thương bàn nho nhỏ với Ninh:
“Để em bẻ cổ Ngô Đình Diệm kia
Làm cho đầu hắn phải lìa,
Biến thân tượng ấy thành bia miệng đời”.
Năm Ninh ngẫm nghĩ,nhỏ lời:
Làm sao tiếp cận đến nơi xe này?
Làm sao để giặc không hay?
Địch nghìn con mắt,mình vài người thôi”.
Thương rằng: “Em đã tính rồi,
310. Đây là phương án êm xuôi đôi đường
Các anh hãy ủng hộ Thương,
Đập tan triển lãm của phường tay sai”.
Trời chiều,nắng dịu,bóng dài,
Hiu hiu cành lá,mây bay lửng lờ.
Hòa mình vào đám trẻ thơ,
Thương đi cạnh Đốt,giả vờ chủ xe.
Rơi rơi mấy chiếc lá me,
Hoàng hôn quốc gọi,người nghe não lòng.
Quyết tâm bảo vệ non sông,
320. Dù cho nguy hiểm cũng không sá gì.
Khi tài xế lái xe đi,
Màn đêm buông xuống đen sì cỏ cây.
Thương trèo vào chiếc Đốt này,
Thùng xe che khuất,ai hay biết nào.
Xe lăn bánh,mấy phút sau,
Ra tay,Thương bẻ được đầu tượng Ngô.
Làm xong biết xuống nơi mô?
Co chân lựa thế nhảy vô lề đường!
Do xe ngược hướng cùng phương,
330. Lại thêm quán tính kéo Thương ngã người
Nhưng Thương chỉ trẹo chân thôi,
Đầu Ngô bể nát tan rồi còn đâu!
Thương đang ngồi sửa chân đau,
Người mình vừa đến chở nhau về nhà.
Tìm điều hợp lý cho ta,
Dùng lời nói khéo để mà phòng thân.
Các anh chăm sóc ân cần,
Cho Thương thuốc để chữa chân của người.
Quanh xe hoa đã hết tươi,
340. Bên đường thấy tượng,người cười kẻ chê
Quân thù mặt ủ mày ê,
Nhiễu vàng phủ tượng đưa về Hố Nai
Chúng đành bỏ cuộc trưng bày,
Cùng nhau ngậm đắng nuốt cay,hít hà…!
Mở ra nhiều cuộc điều tra,
Nhưng không tìm được ai là chủ mưu.

VIII-Thương diệt tên Thạnh ác ôn lần thứ nhất
Quê hương còn bóng quân thù,
Thương còn nhớ rõ lời ru trưa chiều
Nhớ về cô Tám kính yêu,
350. Nhớ lời cha dạy nhiều điều thiệt hay
Bấy giờ Thạnh Phước làng này,
Có người tên Thạnh mặt mày hung hăng.
Chiếm mười tám vợ lăng nhăng
Dơ danh khét tiếng là thằng ác ôn
Gây bao oan trái,oán hờn,
Chất chồng tội ác cao hơn mây trời.
Rượu pha máu rắn,huyết người
Uống vào hăng tiết nhiều lời kiêu căng
Quơ tay,trợn mắt,nghiến răng
360. Luôn mồm chửi mắng nói xằng hét la
Lòng lang dạ thú ba hoa,
Hắn đòi bắn bỏ quân ta nằm vùng.
Tiểu nhân toan giết anh hùng,
Hung đồ muốn diệt tôi trung nước nhà.
Thạnh cùng với lũ gian tà,
Ngày đêm rình rập bắt cha Chắc rồi.
Trong tù cha đã qua đời,
Người người thương tiếc bồi hồi xót đau
Thương về ruột thắt gan bào,
370. Lòng tê dạ tái lệ trào đau thương
Thương ngồi nghĩ kế tìm phương,
Trừ tên gian tặc bất lương giết người
Diệt quân phản nước hại đời
Làm cho máu chảy,lệ rơi thảm sầu.
Còn đang suy trước tính sau
Đoàn giao nhiệm vụ lần đầu cho Thương.
Được Đoàn chỉ lối dẫn đường,
Người vui vẻ nhận,khẩn trương tiến hành
Rồi thay đồ cũ thật nhanh,
380. Đội thêm nón vải trở thành trai quê.
Lân la đây đó đi về,
Thăm dò hoạt động bọn tề xã đây.
Khi thì nhắm chén rượu cay,
Xông pha hăng hái đêm ngày sá chi
Bình tâm chọn lúc lựa thì,
Khi đi tìm thuốc cho dì đang đau.
Mười ngày thấm thoắt trôi mau
Lúc ra sương gió,khi vào nhà quen
Rà đi soát lại nhiều phen
390. Thương nghe tiếng nói lại chen tiếng cười
Vang từ đám nhậu nhiều người,
Nơi này Thạnh chếnh choáng ngồi nâng ly
Thương hòa vào chốn hiểm nguy,
Giả vui cùng uống một khi sợ gì!
Thường ngày Thương đã khắc ghi,
Thuộc lòng giờ giấc Thạnh đi Thạnh về.
Xoay vòng hắn trổ ngón nghề,
Mỗi ngày một vợ ,vỗ về ái ân.
Vài tên thân tính đi gần,
400. Mang theo súng đạn hộ thân chúng rồi.
Ven đường có đám rừng chồi,
Che thân kín đáo khi ngồi nấp đây
Xanh xanh khóm cỏ chòm cây,
Xen vào giữa mấy lùm mây dây dài.
Thạnh thường qua lại nơi này,
Chạy Mo-bi-lét khói cay tiếng ồn
Khét mùi của lũ ác ôn,
Nhà riêng của hắn gần đồn Bảo An.
Sau khi nắm rõ địa bàn,
410. Thương về nói lại cho Đoàn biết tin.
Đoàn khen Thương có tầm nhìn
Nhớ từng chi tiết như in trong lòng.
Rồi trao khẩu Mút-cơ-tông,
Kèm năm viên đạn để phòng hộ thân.
Các anh chỉ bảo ân cần,
Thương hăng hái nhận,góp phần trừ gian
Không nề vất vả nguy nan,
Hết lòng bảo vệ giang san của mình.
Mặt trời tỏa ánh bình minh,
420. Tiếng chim ríu rít đượm tình quê hương
Cỏ cây còn óng ánh sương,
Lòng người phơi phới lên đường bước nhanh
Lần theo lối nhỏ quanh quanh
Xuyên qua những đám cỏ tranh xanh rờn.
Hình cha trước mắt chập chờn
Nhớ người quá cố căm hờn sục sôi
Đây rồi đã tới rừng chồi
Tìm nơi phục kích,Thương ngồi ẩn thân
Cách đường vài chục bước chân
430. Thu mình chờ Thạnh đến gần ra tay.
Con ong báo hại cứ bay
Vo ve quanh mặt,quanh tai trêu người.
Nhìn lên đứng bóng mặt trời,
Thương kiên nhẫn đợi,không lơi tay cò.
Chợt nghe tiếng máy ro ro,
Càng gần càng rõ càng to càng ồn.
Kia rồi thằng Thạnh ác ôn,
Hắn đi vào huyệt để chôn hắn rồi.
Thương đang xê xích đầu ruồi
440. Người toan nhắm bắn con mồi phản dân.
Hại thay có kẻ chạy gần,
Hóa ra là mấy người dân đi đường.
Lòng nhân làm nhói tim Thương,
Bóp cò rủi dính dân thường làm sao?
Để người vô tội lụy vào,
Lòng nào chẳng xót,tâm nào chẳng đau.
Thôi đành hoản lại lần sau,
Vì dân lương thiện lẽ nào ra tay!

IX-Thương diệt tên Thạnh ác ôn lần thứ hai
Thạnh mà còn sống một ngày,
450. Còn gây tội ác,còn tai họa nhiều
Người còn cơ cực sớm chiều,
Đời còn gánh chịu nhiều điều đớn đau.
Thương về căn cứ dàu dàu,
Nhìn đâu cũng thấy một màu tiếc thương
Suốt đêm trăn trở trên giường:
“Suy đi nghĩ lại tìm phương án nào?
Để làm nhiệm vụ được giao?
Hoàn thành sứ mệnh Đoàn trao cho mình”.
Rời giường vừa lúc bình minh,
460. Thương đem kế hoạch ra trình chỉ huy:
“Lần này em quyết ra đi,
Giả người bắt cá chờ khi Thạnh về
Ở con lạch nhỏ bên lề
Xỏ xâu cá lóc cá trê làm mồi
Súng nằm trong giỏ kín rồi
Đón xe hắn lại,dùng lời êm tai
Tặng cho xâu cá ngon này,
Thuận tay rút súng chĩa ngay mặt thù”.
Ve ngâm ra rả mật khu,
470. Mây trôi lờ lững,gió ru rì rào
Đại bàng đang lượn trên cao,
Nhìn theo se sẻ bay vào nơi mô?
Đoàn trao Thương khẩu ru-lô,
Để trừ phản tặc côn đồ hại dân.
Thương xem kỹ lại từng phần,
Thì ra đạn gỉ đã gần như hư.
Nên lui hay tiến bây chừ?
Khổ tâm hết nói,ngồi thừ người ra!
Lần hai đành phải bỏ qua,
480. Tuy tâm đã quyết nhưng mà chưa xong.

X-Thương diệt tên Thạnh ác ôn lần thứ ba thành công
Ngày đêm nung nấu trong lòng,
Đôi phen vất vả vẫn không hoàn thành
Đắn đo trằn trọc năm canh,
Nếu còn thằng Thạnh dân lành không yên
Đầu rơi máu chảy triền miên
Gây bao tang tóc ưu phiền xót xa!
Sao không khử hắn tại nhà?
Mình làm như thế ắt là êm hơn.
Trong lòng sôi sục từng cơn
490. Quyết tâm trả oán rửa hờn cho cha.
Đây là phương án thứ ba,
Tiến vào chắc thắng,lui ra an toàn
Thương bàn với cán bộ Đoàn
Các anh chấp nhận,lo toan lên đường.
Màn đêm buông xuống đầy sương,
Ngồi trong bóng tối Tám,Thương hai người
Hút chung điếu thuốc xong rồi
Giấu cây rựa bén cùng rời lán đây
Thạnh về vợ lớn đêm nay,
500. Mụ này nổi tiếng là tay dữ dằn
Nhiều tiền lắm của dư ăn
Mà không hối lỗi ăn năn sửa mình
Thường xuyên trau chuốt ngoại hình
Không con,nên dễ tư tình với trai
Gió trăng suốt cả đêm dài
Ban ngày hay đến sòng bài vui chơi.
Cộng vào thói ức hiếp người
Sướng thân nhàn rỗi càng lười càng chai
Dân nghèo sống chết mặc ai,
510. Ra tay vơ vét cho đầy túi tham
Hay đâu có của không làm!
Ngồi trên đống bạc tham lam mà giàu!
Quanh nhà mụ có tường cao
Kèm theo mấy lớp hàng rào kẽm gai.
Thương từng theo dõi nơi này,
Biết từng chỗ một,không sai chỗ nào
Đến nơi tường thấp trèo vào
Ém mình góc tối phía sau trong nhà
Nín hơi quan sát gần xa
520. Chờ tình huống tốt đặng mà ra tay
Để anh Tám nấp bên ngoài
Canh chừng chồng mụ tỉnh say khi về
Ai là thân tín cận kề?
Thì ra vắng bóng bốn bề lặng im
Lúc này hơn chín giờ đêm
Thương ngồi nghe tiếng ngoài thềm lá rơi
Trong nhà thấp thoáng bóng người
Bất ngờ,Thạnh đã ở nơi đây rồi!
Bây giờ phải tỉnh táo thôi,
530. Nếu mà sơ sẩy con mồi thoát thân
Thương đang cân nhắc từng phần,
Bền gan vững chí giúp dân giúp đời
Vào hang diệt cọp cứu người,
Còn hơn xây dựng mấy mươi chùa chiền.
Xa chồng mười tám ngày liền,
Mặc dù có gã giải phiền mây mưa
Thói hư tật xấu không chừa
Tình yêu say đắm lại ưa đèo bòng
Mụ đang nhõng nhẽo kêu chồng:
540. “Anh vào phòng ngủ,em mong em chờ…”
Thạnh còn tìm kiếm ngẩn ngơ
Cái chi không biết,thẫn thờ lại qua:
“Em vô ngủ trước đi mà!
Anh còn bận việc phải ra phòng ngoài”.
Mụ liền ngáp ngắn ngáp dài,
Tắt đèn chẳng để ý ai làm gì!
Đêm đen,Thương rón rén đi
Lên phòng xem Thạnh làm chi bây giờ.
Từ nơi ánh sáng đèn mờ
550. Bàn tay lông lá lần sờ nữ trang
Trên bàn những món bạc vàng.
Thạnh ngồi thu cả hai bàn chân lên.
Thương nhìn thật kỹ thân trên,
Đầu đen lìa cổThạnh đền nợ dân
Tàn đời một kẻ bất nhân
Thân tan để lại cõi trần tiếng dơ.
Thương thu súng ngắn,giấy tờ,
Không tham vàng bạc khỏi nhơ danh mình
Lấy vàng chặn án tử hình
560. Trên bàn ,đặt cạnh một bình hoa tươi
Ra ngoài rải mấy tờ rơi,
Thương cùng anh Tám đã rời khỏi đây.
Trong nhà mụ vợ mới hay,
La làng tiếng thét quấy rầy trong đêm.
Hai người lặng lẽ rút êm,
Về nơi căn cứ êm đềm hân hoan.
Từ đây Thương được vào Đoàn
Tiến hành buổi lễ chu toàn bình an
Sáng cờ Mặt trận,cờ Đoàn
570. Vây quanh ảnh Bác một đàn cháu con
Thề nguyền một dạ sắt son
Đi đầu vượt khó làm tròn việc công
Cùng nhau chung sức chung lòng
Quyết tâm giải phóng non sông quê nhà
Thương dân yêu nước thiết tha
Đâu cần Đoàn có-đó là phương châm.

PHẦN HAI:THƯƠNG LÀM CÔNG TÁC GIAO LIÊN TÌNH BÁO
I-Thương đưa đón khách và thường xuyên gặp chú sáu Dân
Rèn tài,luyện trí,nung tâm
Đường dài trăm dặm âm thầm vượt qua
Thương thường rước khách gần xa
580. Đi về căn cứ vào ra đêm ngày
Tuân theo ám hiệu sau đây:
Khách không được gặp đường dây mình liền
Phải chờ bộ phận giao liên
Đứng quanh điểm hẹn thường xuyên đón mời
Sau khi quan sát khắp nơi
Thấy không “đuôi” bám theo người của ta
Giao liên mình mới hiện ra
Hỏi xem có phải đó là khách không?
Nếu trùng ám hiệu ghi lòng
590. Ta đưa đón khách vào trong điểm chờ
Khách luôn phải đến đúng giờ
Không ai để lộ một sơ hở gì
Không ai tùy tiện lại đi
Không ai bàn luận bất kỳ chuyện chi
Mỗi người đọc kỹ nội quy
Luôn luôn bảo mật khắc ghi tâm mình
Khi đi dọc suốt lộ trình
Không ai được kể tình hình địch,ta
Hai người cách một khoảng xa
600. Trên đường ai biết ai là ai đâu.
Nghỉ chân khách phải trùm đầu
Hở hai con mắt như châu sáng ngời.
Thương đưa rước khách đúng người
Nhanh chân lẹ bước kịp thời về đi.
Có lần Thương gặp hiểm nguy
Từ trong bụi cỏ xanh rì cây chen
Chìa ra mấy ngọn súng đen
Địch đang phục kích ở ven vệ đường
Thương làm lạc hướng đối phương
610. Ở vào tình huống khôn lường rủi may.
Dừng chân,Thương đứng vẫy tay
Bình tâm tỏ vẻ chưa hay biết gì
Ngó nghiêng như đợi người đi
Đương đầu với giặc đôi khi phải liều
Chụm môi giả tiếng chim kêu
Để làm ám hiệu báo điều chẳng an
Nghe tin khách đã vội vàng,
Mỗi người một hướng tìm đàng rút êm
Giặc nằm phục kích lặng im
620. Thương còn đứng đó im lìm,hiên ngang
Bất ngờ,Thương rất lẹ làng
Tay cầm lựu đạn quăng sang quân thù.
Nhảy vào đống mối thù lù
Trên đầu lướt gió vù vù đạn bay.
Do thông địa thế chốn này
Nên Thương thoát khỏi nơi đây dễ dàng.
Đi về vạn nẻo dọc ngang
Vượt qua nguy hiểm không màng đến thân.
Thương thường gặp chú sáu Dân
630. Luôn luôn giản dị,ân cần hỏi thăm.
Nhìn vào mái tóc hoa râm
Thương càng kính nể càng khâm phục nhiều
Dù Thương đến sớm hay chiều,
Dù nhiều công việc,chú đều tiếp Thương
Nghe Thương kể chuyện đi đường
Đón đưa rước khách bốn phương ra vào.

II-Thương bảo vệ buổi lễ chào mừng Mặt trận dân tộc giải phóng Miền Nam Việt Nam ra đời
Phong trào Cách mạng dâng cao
Nhân dân các xã xôn xao kéo về
Nam thanh nữ tú đề huề
640. Cùng nhau dự lễ say mê,vui mừng.
Đèn Măng-xông thắp sáng trưng,
Tiếng cười,tiếng nói tưng bừng nơi đây
Lễ đài ở An Nhơn Tây,
Người gần hai vạn vui vầy bên nhau
Quây quần chiến sĩ đồng bào
Chung lưng đấu cật biết bao nghĩa tình!
Lễ đài có chú Dân,Bình…
Hết lòng vì nước,hết mình vì dân
Chỉ huy giới thiệu từng phần
650. Chương trình buổi lễ trước sân lễ đài
Mọi người chú ý lắng tai
Để nghe lời nói kéo dài xa vang
Cùng nhau chuẩn bị sẵn sàng,
Chào cờ,mặc niệm,nghiêm trang,hào hùng
Hiên ngang,khí phách một vùng
Ngút trời chí khí kiên trung sáng ngời
Chào mừng “Mặt trận” ra đời
Đồng bào,chiến sĩ vui tươi khắp miền.
Thương là tổ trưởng giao liên
660. Duy trì kỷ luật,nối liền đường dây.
Bao nhiêu khách đến nơi này,
Thương đều biết họ gặp ai,cần gì?
Các danh sách khách – Thương ghi
Luôn luôn bảo mật nội quy của mình
Giữ gìn trật tự nghiêm minh,
Tiến hành buổi lễ an bình thành công.

III-Thương gặp Nguyễn Thị Hải ở Bình Dương
Băng rừng,vượt suối,qua sông
Tuy nhiều gian khổ nhưng lòng không nao
Gió đưa cành lá rì rào,
670. Theo đường liên lạc,Thương vào Bình Dương
Gặp nàng Hải rất dễ thương:
Thướt tha như dáng thùy dương yêu kiều
Da ngà vóc ngọc mỹ miều,
Thu ba gợn sóng dễ xiêu lòng người
Ngàn vàng khó đổi nụ cười
Tuổi xuân phơi phới tròn mười bảy năm
Khuê phòng chiếc bóng âm thầm,
Có anh tập kết sáu năm chưa về
Ngày ngày công việc bộn bề
680. Khéo tay nên Hải làm nghề thợ may
Hoa khôi ở thị xã này
Đóa hồng rực rỡ,hương bay một vùng.
Hồng nhan đợi khách anh hùng;
Lòng son quyết chẳng sống chung quân thù
Nhiều tên cảnh sát,lính dù,
Sĩ quan của giặc đến ru miệt mài
Nhưng nàng không chút đoái hoài
Mặc cho kẻ đắm người say sắc nàng
Vinh hoa phú quý không màng
690. Lòng nàng luôn hướng về đàng mình thôi.
Từ khi Thương gặp Hải rồi
Nhiều lần thử thách để tôi luyện nàng
Đúng là chí ngọc lòng vàng,
Cho nàng gia nhập vào hàng ngũ ta
Thương hay liên lạc lại qua,
Người xa trăm dặm hóa ra ruột rà
Nghĩa tình đồng chí đậm đà
Bền lòng chặt dạ như là anh em
Gương trong quyết chẳng lem nhem
700. Luôn luôn phải ngắm phải xem lại mình
Tình riêng trong sáng phân minh
Hoàn thành nhiệm vụ của tình báo viên
Mong cho đi lại bình yên
Lo tròn trách nhiệm giao liên nội thành
Vào ra không quản tử sanh,
Giữ gìn bí mật thanh danh của mình.
Có tên thiếu úy si tình:
Nguyễn Xuân cảnh sát trong binh lính thù
Hắn thường gặp Hải để “gù”
710. Hải luôn tỏ vẻ người ngu kẻ khờ
Nàng coi Xuân tựa con cờ
Làm cho Xuân trở thành “bờ” Hải đi
Thế mà gã chẳng hiểu gì,
Trong đầu mang mối tình si u buồn!
Với vai cô gái đi buôn,
Công văn tài liệu,Hải luôn bảo toàn
Bình tâm,vững chí,bền gan,
Không nề gian khổ,vượt ngàn dặm xa.
Để cho địch khỏi nghi ta
720. Hải bèn giới thiệu Xuân là người yêu
Cho nên dù sáng hay chiều
Ở nơi nguy hiểm nàng đều lọt qua
Không màng nắng ngọc,mưa hoa
Thời gian vất vả dần dà lặng trôi
Trải bao khó nhọc khứ hồi
Thư từ Hải chuyển kịp thời đúng nơi.
Nàng như một đóa hồng tươi
Như là gương sáng cho người soi chung.
Thuyền quyên gặp khách anh hùng
730. Vừa cùng nhiệm vụ,vừa cùng đường dây
Góp tài,hợp sức chung tay
Bền lòng vững chí dạn dày gió sương.
Bao năm dũng cảm kiên cường
Vượt qua thử thách trên đường gian lao
Làm tròn công việc được giao
Các anh kết nạp Thương vào Đảng ta
Thương càng nổ lực xông pha
Biến nơi nguy hiểm hóa ra bình thường.

IV-Thương gặp và đến thăm gia đình Hai Em
Thương hay qua lại Bình Dương,
740. Một hôm vào quán bên đường ven sông
Dừng chân ở Phú Hòa Đông,
Gió ru tre trúc ru đồng lúa xanh
Xinh xinh một dải đất lành
Lòng người nhân hậu chân thành thủy chung
Anh hùng bất khuất kiên trung
Khiến cho lòng khách vô cùng mến yêu.
Ở đây có má Hai Kiều
Gia đình liệt sĩ góp nhiều công lao
Đảm đang trung hậu xiết bao!
750. Đượm tình thắm nghĩa đồng bào nước non
Má sinh ra được ba con
Hai Em chị cả môi son má hồng
Mặt tròn,mày liễu,mi cong
Long lanh mắt ngọc,bềnh bồng tóc mây
Nõn nà mềm mại đôi tay
Gót son yểu điệu thân gầy dáng mai
Đoan trang,thùy mị,sắc tài
“Hoa cười ngọc nói” làm say lòng người
Xuân xanh đang độ hai mươi
760. Hồng nhan đã được nhiều người mến yêu.
Thứ ba cô Hiếu yêu kiều,
Thướt tha,duyên dáng,mĩ miều,dễ thương
Như trăng vằng vặc tròn gương,
Hao hao giống chị hoa nhường sắc xuân.
Thứ tư cậu Nghĩa họ Trần,
Thân hình vạm vỡ,tinh thần trung kiên.
Đi về bên mẹ dịu hiền,
Chị em hòa thuận,không phiền mẫu thân
Tiếng thơm bay khắp xa gần
770. Việc nhà,việc nước chuyên cần,gắng công.
Thương còn uống nước chưa xong,
Bỗng nghe tiếng sóng trong lòng nao nao.
Quán đây có khách đi vào
Tóc mây óng ả má đào hây hây
Một vùng phảng phất hương bay
Bình minh tỏa sáng cỏ cây xanh rì.
Thương toan cất bước ra đi,
Nhưng lòng chợt thấy có gì vấn vương
Chàng ngồi lại quán bên đường,
780. Nàng đang mua sắm mà Thương vẫn chờ
Lặng nhìn phong cảnh nên thơ
Nghe lòng hồi hộp nửa giờ đợi nhau.
Mua xong nàng vội bước mau,
Thương liền lặng lẽ theo sau về nhà
Đến nơi đầu ngõ đầy hoa,
Người mà Thương gặp chính là Hai Em
Vào sân Thương ngó quanh xem,
Cửa nhà thanh nhã có rèm trúc che
Ngân nga rỉ rả tiếng ve
790. Xanh xanh đám trúc,hàng tre,cau trầu.
Thương đang ngắm trước nhìn sau
Hai Em vui vẻ gật đầu chào Thương:
“Chắc anh là khách viễn phương?
Đi đâu mà lại lạc đường đến đây?”
Thương rằng: “Vì thích nơi này
Hoa đồng cỏ nội hương bay ngạt ngào
Bỗng dưng thấy dạ xôn xao
Cảnh quê tươi đẹp làm nao tâm mình”.
Nàng e lệ,đứng lặng thinh
800. Liếc nhìn diện mạo dáng hình của Thương.
Người đâu trông rất hiền lương
Mày ngài đậm nét,mắt dường ánh sao
Tóc đen,tai Phật,mũi cao
Tươi vui gương mặt hao hao chữ điền
Thân cường tráng,tuổi thanh niên
Oai phong vóc dáng,trung kiên lòng vàng
Thông minh tài trí hiên ngang
Nếu không dũng sĩ cũng trang anh hùng.
Nàng đang suy nghĩ mung lung:
810. Không duyên sao lại tao phùng lạ thay!
Phải tìm hiểu lại mới hay
Những lời đường mật rủi may khôn lường
Mặc dù lòng thấy tơ vương
Nhưng tâm phải giữ như gương sáng ngời.
Ân cần,nàng thỏ thẻ lời:
“Mời anh quá bộ vào chơi thăm nhà
Cùng em dùng một chén trà
Xa xôi gần gũi đều là quê hương”.
Rằng: “Anh là khách tha phương
820. Hôm nay anh phải lên đường đi ngay
Cảm ơn tấm thịnh tình này
Xin chào tạm biệt,tương lai tao phùng”.
Thuyền quyên tiễn khách anh hùng
Phượng hồng rực rỡ một vùng thắm hoa
Chàng đi vào cõi quan hà
Nàng còn ở lại quê nhà dõi theo

V-Thương nhờ Hải tìm hiểu gia đình Hai Em
Thăng trầm lắm nỗi gieo neo
Vượt qua sóng gió hiểm nghèo nguy nan
Rèn tâm,luyện chí vững vàng
830. Trên đường Cách mạng không màng gian lao
Mặc cho đạn thét bom gào
Xông pha lửa khói không nao lòng người
Quyết tâm cứu nước giúp đời
Lòng son phơi phới sáng ngời chí trai
Trải qua bao dặm đường dài
Dù cho ghềnh thác chông gai chẳng nề.
Khi thành phố,lúc sơn khê
Dọc ngang trăm nẻo đi về sá chi
Gặp nhau rồi lại chia ly
840. Sớm hôm vất vả quản gì nắng sương.
Rồi Thương trở lại Bình Dương
Thông qua ý Hải tìm đường dò xem
Gia đình hoàn cảnh Hai Em
Hải liền đồng ý hứa đem tin về
Bao ngày kiếm cách cận kề
Hai Em cùng Hải tỉ tê nhiều lần
Hải đà hiểu được nhân thân
Mười phần nắm chắc chín phần trong tay
Nàng về báo lại Thương hay
850. Từng câu,từng ý,trình bày tường minh
Sau khi biết rõ sự tình
Thương từ biệt Hải,một mình chàng đi
Băng qua đồng lúa xanh rì
Vượt sông,vượt suối,sá gì gian nan
Hai vai nặng gánh giang san
Việc riêng từng bước lo toan vững vàng
Trên đường công tác dọc ngang
Đôi khi Thương ghé thăm nàng Hai Em.
Tháng ngày lặng lẽ trôi êm
860. Gia đình nàng cũng dò xem về chàng
Biết Thương là khách đàng hoàng
Nên ai cũng muốn sẵn sàng giúp Thương
Được người dẫn lối đưa đường
Tình càng thắm thiết càng vương vấn lòng
Từ đây mỗi lúc qua sông
Thương thường ghé Phú Hòa Đông gặp nàng
Cả nhà nàng mến thương chàng
Giúp cho Thương được dễ dàng viếng thăm
Thời gian thấm thoát năm năm
870. Lòng người chung thủy âm thầm đợi nhau
Mặc cho lá úa phai màu
Nhưng tâm người vẫn trước sau thắm hồng
Dù cho sóng cả,cuồng phong
Cũng không thay đổi được lòng sắt son

VI-Thương lại ghé thăm gia đình Hai Em
Qua bao trăng khuyết trăng tròn
Bên đường cành phượng vẫn còn đơm hoa
Thương về sau chuyến đi xa
Lần theo lối nhỏ thăm nhà Em đây
Hạt sương óng ánh trên cây
880. Bình minh tỏa sáng,áng mây lững lờ
Bến chờ nhện đã giăng tơ
Em ra khỏi ngõ tình cờ gặp Thương
Chàng rằng: “Lướt gió băng sương
Vượt qua trăm dặm đường trường xa khơi
Anh vừa về sắp tới nơi
Vì sao em lại vội rời xóm quê?”
Nàng rằng: “Nhiều việc bộn bề
Không màng nắng hạ chẳng nề rét đông
Em đang đi bán bánh phồng
890. Gặp nhau chưa tỏ cạn lòng đã xa
Cảm ơn anh ghé thăm nhà
Em không đón tiếp mặn mà tiếc thay!”.
Hai người bịn rịn chia tay
Hẹn ngày tái ngộ,phân hai dặm đường
Khắc tâm bao nỗi nhớ thương
Mang theo một mối tơ vương trong lòng
Vì lo việc nước chưa xong
Nên tình nén chặt vào trong tim vàng
Tuân theo tổ chức của nàng
900. Nàng đâu dám nói với chàng việc công
Luôn luôn cảnh giác đề phòng
Bảo toàn bí mật để không lộ người
Nên đành kiếm kế tìm lời
Giả đi buôn bán khắp nơi khi cần.
Sau khi nàng đã rời chân
Chàng còn đứng lặng tần ngần trông theo
Gió lùa chiếc lá rơi vèo
Thả buồn vô bước gieo neo âm thầm
Nàng đi khuất nẻo biệt tăm
910. Thương bèn trở gót vào thăm mẹ già
Má Hai Kiều ở trong nhà
Vui mừng,má vội đi ra tiếp chàng
Vào nhà,Thương đã vấn an
Hỏi thăm sức khỏe họ hàng bà con
Mẹ già dạ sắt lòng son
Bao năm vất vả gầy mòn tấm thân
Hỏi han niềm nở ân cần
Thương cho con trẻ đi gần đi xa
Mẹ rằng: “Con ghé thăm qua,
920. Hai Em vừa mới rời nhà ra đi
Xót cho thân phận nữ nhi
Không nề mưa nắng quản gì gió sương”.
Thương rằng: “Em đã lên đường
Vậy dì có biết nàng thường đến đâu?
Phong ba khói bụi dãi dầu!
Mỗi lần như thế bao lâu trở về?”
Mẹ rằng: “Dù bận nhiều bề
Nhưng Em một mực không hề thở than
Sá chi hạ nóng đông hàn
930. Sớm hôm vất vả gian nan dặm trường
Đi về giờ giấc bất thường
Trải qua tám hướng mười phương một mình
Nay Em vô chợ Bến Thành
Làm gì không biết,qua đành chịu thôi.
Con nên nán lại đây chơi
Chờ Em gặp gỡ ở nơi quê nhà”.
Thương rằng: “Em đến chợ xa,
Giờ về không rõ ắt là khó mong
Gặp nhau vào lúc hừng đông
940. Em còn bận bán bánh phồng dì ơi!
Trước sau nghe chẳng khớp lời
Con đang bận việc,xin rời khỏi đây”.
Mẹ rằng: “ Lời nói gió bay
Nhưng qua nhớ mãi lời này chẳng sai
Em về,qua hỏi lại ngay
Để hay sự việc lá lay thế nào?
Chúc con sức khỏe dồi dào
Khi nào có dịp ghé vào nghỉ ngơi
Đường đi diệu vợi xa khơi
950. Con nơi góc bể,Em nơi chân trời
Luôn luôn bảo trọng con ơi!
Bền lòng trên bước đường đời gió sương”.
“Cảm ơn dì đã đoái thương
Mang lời dì dạy trên đường con đi”.
Lời vàng dạ khắc tâm ghi
Thương từ biệt mẹ sá chi dặm dài.

Ghi chú:Từ “qua” dùng trong các câu 919;935;944;945 là đại từ (phương ngữ):từ người lớn tuổi dùng để tự xưng một cách thân mật khi nói với người vai em,vai dưới.

VII-Má Hai Kiều hỏi,Hai Em trả lời và giải thích
Một mình lặng lẽ u hoài
Ngậm ngùi mẹ đứng thở dài ngóng trông
Em về,mẹ hỏi thử lòng:
960. “Hôm nay con bán bánh phồng ở đâu?”
Em ngồi bóp trán xoa đầu:
“Vì sao mẹ lại có câu hỏi này?
Chắc là Thương nói mẹ hay?
Bây giờ con biết giãi bày ra sao?”
Mẹ rằng: “Con đến nơi nào?
Đèo cao vực thẳm hay vào rừng xanh?
Thường khi đi chợ Bến Thành,
Ngày nay gặp bạn con đành nói sai
Khiến Thương không biết tin ai
970. Lời con,lời mẹ thành hai lời rồi!
Sao con nói thế con ơi!
Một lời đã thốt thu hồi được đâu!
Xem đây lầm lỡ lần đầu
Con nên thận trọng từng câu từng lời
Giữ gìn chữ tín ở đời
Nếu không…sẽ giống lá rơi giữa dòng
Như là bèo bọt trôi sông
Không còn ai dám tin lòng của con”.
“Mẹ ơi ! Vì việc nước non
980. Con đâu làm ố lòng son bao giờ?
Hôm nay gặp bạn tình cờ
Nên con đã nói bâng quơ thôi mà!
Con đang tiếp bước theo cha
Hai vai việc nước việc nhà đảm đương
Bình minh con đã gặp Thương
Con đành kiếm kế lên đường đi ngay
Nếu không sẽ trễ giờ ngày
Làm sao tin tức trao tay kịp thời?
Làm sao đúng lúc,đúng nơi?
990. Mẹ ơi ! Đừng trách những lời của con.
Việc công quyết chí lo tròn
Dù cho tính mạng mất còn sá chi
Giữ gìn bí mật về đi
Dùng lời khôn khéo có gì sai đâu?
Con xin mẹ bớt lo âu
Dẫu đời sóng gió bể dâu chẳng nề
Một lòng giữ vẹn lời thề
Vì dân vì Đảng vì quê hương mình
Quản chi vào tử ra sinh

Tác phẩm đang được xuất bản và sẽ sớm đến tay bạn đọc…..