CHIỀU QUA CHỐN CŨ

Chiều tà qua chốn cũ
Thềm xưa phủ dây leo
Gió ru hoa vàng ngủ
Nát tan thân cột kèo.
Cơn mưa dầm đất ướt
Trên nhành chiếc lá reo
Bên đường,chân dừng bước
Lặng nhìn cảnh buồn teo.
Nụ hồng giờ chẳng thấy,
Chỉ còn mảnh trăng treo
Nơi đầu non xa ấy
Cùng ta với quê nghèo…
Thi Nang

SẦU LY BIỆT

Man mác mưa Ngâu lạnh gót Hằng
Đầm đìa lệ đổ thấm cung trăng
Canh trường bóng lẻ sầu cô quạnh
Kẻ ở chân trời có biết chăng?

Cao xanh sao nỡ cắt tơ giăng
Bóng Nguyệt chìm vào cõi giá băng
Tim nhói,mắt buồn,lòng thổn thức
Bao năm ngóng đợi cánh chim bằng!

Biền biệt thuyền đi bỏ bến sông
Đìu hiu “Hoa trắng” rụng trên dòng
Vọng”Tiếng đàn ma” hòa tiếng sáo
Tê hồn,buốt dạ giữa đêm đông!

Tôi là ẩn sĩ đứng xa trông
Thấy cảnh đau thương phải mủi lòng
Viết mấy vần thơ làm kỷ niệm
Tặng cho TRĂNG LẠNH chốn cô phòng.
Thi Nang

NGHE TIẾNG ĐÀN MA

Nghe”tiếng đàn ma” xót cõi lòng
Thương người em gái sống long đong
Cuộc đời lận đận đầy ngang trái
Gối chiếc mền đơn chốn quạnh phòng

Phương ấy,giờ em có khỏe không?
Bao năm cách biệt đóa hoa hồng
Gót hài lối cũ còn in dấu
Anh ở nơi này mãi nhớ mong…

Lãng đãng sương sa khắp cánh đồng
Gió thu mơn lá ru khe khẽ
Anh ngồi lặng lẽ mắt xa trông
Chỉ thấy mây bay,đường vắng vẻ!

Thái Hòa ơi!Đừng buồn em nhé!
Cố vượt qua bão tố phong ba
Hãy vui cho tâm hồn tươi trẻ
Mặc đường trần đôi nẻo cách xa!
Thi Nang

 

ĐÔI MẮT EM

Mắt em vương nỗi buồn u ẩn
Khiến lòng anh ngơ ngẩn ngẩn ngơ
Đứng bên bờ một mình thờ thẫn
Ngắm lưới sầu nhện nhả dây tơ.

Mắt em chứa cả một trời thơ
Anh thả hồn chìm vào sóng biếc
Thấy hình em thấp thoáng trong mơ
Đã cách xa lòng còn luyến tiếc…

Anh ngồi đếm lá rơi từng chiếc…
Không thể nào quên ánh mắt em
Mong hết ngày,làm xong công việc
Chiều về mở tập ảnh ra xem…
Thi Nang

KHÔNG HỀ PHÔI PHA

Còn đây lối cũ đường xưa
Qua bao sớm nắng chiều mưa âm thầm
Vầng trăng sáng mãi trong tâm
Dù cho bão tố tối tăm mịt mù.

Bên thềm phảng phất hương thu
Mà người thuở ấy vân du đâu rồi!
Nhìn hoa trên nước đang trôi
Nghe lòng xao xuyến bồi hồi nhớ ai…
Thi Nang

MỐI TÌNH NGANG TRÁI

Tình duyên ơi,sao nhiều ngang trái!
Đường em đi lắm ải chông gai
Xót thương thay!Một người con gái
Vì đâu mà phải chịu đắng cay…!

Viết hăng say chẳng kể đêm ngày
Nét bút tựa rồng bay phượng múa
Dâng cho đời những áng thơ hay
Mềm mại,mượt mà như sóng lụa

Mây mù che,khiến vầng trăng úa
Dải Ngân Hà chia cắt hai nơi
Cõi trần ai ngậm ngùi muôn thủa
Nửa chừng xuân tóc đứt tơ rời!

Muốn dang tay hứng cánh hoa rơi
Ép vào tim bóng hình diễm tuyệt
Hòa quyện chìm sâu trong mạch huyết
Để được nghe em nói vạn lời…
Thi Nang 

TÌNH ĐÃ CHIA PHÔI

Bến chờ nhé!Thuyền sẽ quay về
Vượt đường xa phong ba bão tố
Vẫn một lòng thương nhớ trăng quê
Phút chia tay mong ngày hội ngộ

Chỉ ngại dòng sông không bến đỗ
Cổng vườn xưa e khép lại rồi
Bóng nguyệt nay luôn thay đổi chỗ
Bay giữa trời cánh nhạn đơn côi

Thả hồn vào những áng mây trôi
Nhờ gió mang sang vườn “hoa trắng”
Hóa thành mưa rơi trong chiều vắng
Khóc cuộc tình giờ đã chia phôi!
Thi Nang 

TAO NGỘ

Lúc chiều tà ta qua sông Vàm Cỏ
Tình cờ gặp em gái nhỏ vui tươi
Dù bây giờ đã rời xa nơi đó
Mà sao tâm đọng mãi một nụ cười

Nhìn liễu thướt tha nhớ bóng hình người
Thùy mị,đoan trang,dịu dàng quét lá
Vóc ngọc,da ngà đang tuổi đôi mươi
Thu cả hồn ta vào khu vườn lạ

Chỉ thoáng trông thôi mà lòng như đã…
Nghe tâm mình xao xuyến mỗi chiều mưa
Vàm Cỏ ơi!Nay đường trần hai ngả
Ta sẽ về thăm lại bến đò xưa
Thi Nang

VỀ THĂM QUÊ CŨ

Ta về thăm quê cũ
Dòng kênh nước trong veo
Ruộng đồng tăng thêm vụ
Nông dân đã thoát nghèo.

Người người sống no ấm
Xóm làng xinh đẹp hơn
Trăm hoa khoe sắc thắm
Xua tan nỗi oán hờn.

Đường đi thông,thoáng,sạch
Gió mát thổi từng cơn
Nhà nhà xây tường gạch
Qua rồi cảnh neo đơn.

Nhìn quê đang đổi mới
Quê ơi!Ta đã về
Bao năm dài mong đợi
Thương nhớ bóng trăng quê.
Thi Nang