TU NHÂN TÍCH ĐỨC

Vừa mới quen nhau đã mến tình
Mong đời đẹp mãi tựa hoa xinh
Mênh mang biển nhớ trên làn sóng
Bát ngát trời thương trước mắt mình
Rũ khổ xua sầu thơm  thể phách
Thôi buồn dứt tủi sạch tâm linh
An nhiên tự tại lòng thanh thản
Tích đức tu nhân khỏi cực hình
Thi Nang

 

EM ĐÃ QUAY VỀ

Em đã quay về với chốn xưa
Bồi hồi nhớ lại những cơn mưa
Ve hòa giọng tủi trong sương sớm
Gà trỗi cung sầu giữa nắng trưa
Lặng lẽ trăng soi chòm lá mít
Vi vu gió thổi rặng cây dừa
Cùng nhau san sẻ tình tri kỷ
Vạn ý ngàn câu cũng chẳng thừa…
Thi Nang

HẸN BUỔI TƯƠNG PHÙNG

Hoa xuân có lúc sẽ phai tàn
Mây họp gió lùa ắt phải tan
Chỉ có tình người là mãi mãi
Dù qua bao hạ nóng… đông hàn

Giọt sầu đọng lại dưới hàng mi
Nuốt lệ vào lòng lúc bạn đi
Cách trở hai đầu mà vẫn nhớ
Lắng vào tâm khảm phút chia ly

Giờ đôi ngả ngăn sông cách núi
Trong tương lai hẹn buổi tương phùng
Vòng tay nối kết ba vùng
Con Hồng cháu Lạc cùng chung giống nòi
Thi Nang

NHỚ BIỂN

Sóng vỗ vào thân rất đượm tình
Da ngà tóc mượt dáng xinh xinh
Bên bờ kẻ đã vùi trong cát
Dưới nước người đang thả ngửa mình
Trắng áng mây bay trời ảm đạm
Nhạt màu nắng trải biển lung linh
Em ơi!Nhớ lại mùa hè ấy
Đọng mãi tim anh mấy bức hình
Thi Nang

ĐÁNG THƯƠNG!

Mưa to nước ngập cả lòng đường
Trợt bánh xe nhào xuống cận mương
Rách áo,chưa trầy vài bắp thịt
Tưa quần,chẳng nát mấy cơ xương
Trông người lem luốc càng thêm xót
Thấy bạn bơ phờ thật đáng thương!
Tai nạn ai ngờ vừa ập đến!
Biết đâu họa phúc để mà lường!
Thi Nang  

BỦA VÂY

Đã gửi tình vào những áng mây
Trong lòng kỷ niệm vẫn còn đây
Ru hồn gió thoảng khô cành lá
Trở giấc mưa về ướt cỏ cây
Bến vắng đìu hiu hình liễu nhợt
Vườn hoang lạnh lẽo bóng mai gầy
Xa trông nẻo cũ sầu giăng kín
Nỗi nhớ quê nhà mãi bủa vây
Thi Nang