KHÓM TRÚC KHÔ

Khóm trúc lơ thơ đứng cạnh hồ
Người buồn lại thấy cảnh tiêu sơ
Teo cành tàn lụi bao mong đợi
Úa lá phai mờ những ước mơ
Héo hắt thân gầy phơi dưới nắng
Chơ vơ dáng yếu ở trên bờ
Trọn đời giữ vẹn lòng thanh khiết
Gặp hạn nên đành phải xác xơ!
Thi Nang

HẠ CÀNG

Nhớ dáng ai xưa đã biệt làng
Đâu còn chi nữa để mà sang
Mang về chốn ấy chùm hoa đỏ
Để lại nơi đây bóng nguyệt vàng
Lá đã trôi theo dòng nước ngược
Thuyền đành bỏ lỡ chuyến đò ngang
Trông hoài mất dạng mờ tăm cá
Bến vắng nên tôm phải hạ càng
Thi Nang

NGƯỜI-ĐẤT VÀ NƯỚC PHÚ

Biển nước mênh mông trải địa cầu,
Sông dài suối ngắn khắp năm châu.
Qua triệu triệu đời,nguồn còn chảy mãi,
Trải nghìn nghìn kiếp,nước sẽ về đâu?
Tự ngàn xưa nước đã có rồi,vạn trạng muôn hình,chặt tuy đứt bứt tuy rời,nhưng tan lại họp.
Đến ngàn sau nước còn nguyên đó,muôn biến vạn hóa,đến rồi đi đi rồi đến,bởi phát rồi thâu.
Phần lớn tập trung về vùng biển rộng,
Ít nhiều rải rác ở mạch ngầm sâu.
Tụ một nơi ở đầm hồ tựa mảnh gương lồng hình liễu biếc,
Chảy muôn dòng thành sông suối như dải lụa mượt ánh trăng thu.
Nuôi dưỡng muôn loài:vòng đời luôn nối tiếp,
Giúp cho vạn vật:sức sống được dài lâu.
Bốc thành hơi,hóa thành mây,rong chơi khắp bầu trời,nhìn núi non hùng vĩ,
Bay cùng gió,hòa cùng bụi,gặp lạnh rơi xuống đất,tưới cây cỏ xanh màu.
Đổ ra suối chảy ra sông,họp lại thành dòng tuôn ra biển cả,
Đi vào đầm thấm vào đất,lan ra khắp nẻo tỏa mát nương dâu.
Ở hai cực địa cầu,nước đóng băng vì trời lạnh quá,
Về mỗi đầu địa cực,người buốt giá bởi nước đông mau.
Nước rửa bụi dơ nơi cõi trần,mang đi nhiều bẩn thỉu,
Người dùng nước sạch trong đời sống,thoát khỏi những đau sầu.
Khắp chợ cùng quê,từ Nam chí Bắc,
Đầu làng cuối xóm,tận Á sang Âu.
Muốn có nước uống,người phải hút sông đào giếng,
Để làm nhà cao,nước giúp xây phố dựng lầu.
Dù ở nơi đâu,từ quan lại đến thứ dân,người người cần nước mỗi ngày,tắm gội từ đầu đến gót,
Kể sao hết được,nọ phu nhân kia tì thiếp,ả ả khỏa thân cùng nước,làm thơm từ gót đến đầu.
Ôi! Nước nhẹ hơn vàng!Nước vào người cửa trên cho trơn cổ mát lòng,lúc thừa,nước đi ra cửa dưới!
Ới!Vàng qúi hơn nước!Vàng vô túi nhà trước xài sướng tay ngon miệng,khi thiếu,vàng trở lại nhà sau!
Vui biết mấy!Đất ôm ấp nước vào lòng,đời đời luôn gắn bó,
Đẹp làm sao!Nước phủ che bề mặt đất,kiếp kiếp chẳng xa nhau.
Nếu có nước mà thiếu đất lành,nước sẽ chơi vơi giữa khoảng không lạc lõng,
Tuy có đất nhưng không nước tốt,đất ắt khô cằn thành sa mạc hoang vu.
Tủi vạn đời!Lóng lánh dưới ánh trăng,sóng gợn hồ thu cho lòng Phạm Lãi xót!
Sầu muôn thuở!Thẩn thờ cùng sương khói,mưa rơi đất hạ để dạ Tây Thi đau!
Tiếc thương ôi!Lãng đãng nuớc Tây Hồ,phảng phất bóng giai nhân,khắc tim Quỳnh Như nát!
Buồn bã mãi!Lang thang mây Thanh Hóa,chập chờn hình tài tử,in áo Đan Phượng nhầu!
Con Tạo bất công!Sụt đất xuống tận đáy biển sâu,bể dâu u sầu,khiến nước biếc quay cuồng,biến thành sóng thần cuồn cuộn xô bờ,cuốn phăng con người cỏ cây nhà cửa….
Môi trường ô nhiễm!Phun khói lên tầng ozon thủng,tang thương thảm khốc,làm băng giá tan rã,gây ra bão lũ tràn lan lở núi,càn quét đường sá bùn đất cống cầu….
Bởi thế nên,toàn nhân loại phải trồng cây xanh,bảo vệ rừng vàng,giữ gìn môi trường trong lành tươi mát,
Vì lẽ đó,khắp cõi trần cần nguồn nuớc sạch,phân chia biển bạc,xây dựng xã hội văn minh đẹp giàu.
Than ôi!Nước và đất giúp cõi đời,dù kẻ tát người đào vẫn không màng ruột nát gan tan!Trên thế gian này được bao đấng anh hùng thương dân yêu nước?
Ngán nhỉ!Đời và người vì cuộc sống,sợ thân gầy bụng đói mà chẳng ngại gió to sóng cả!Dưới biển xanh kia có mấy kẻ ngư dân đánh cá đắm tàu?
Đất nước mến yêu!Tuy thời gian dần trôi,không gian đổi màu,gặp nhiều hạnh phúc lẫn buồn đau;nhưng đất nước mãi mãi bên nhau,cùng nhìn biển rộng trời cao,ngắm đời dâu bể,
Tình người son sắt!Dù bão tố gào thét,sấm sét vang vọng,không ít giàu sang xen nghèo khó;mà lòng người luôn luôn chung thủy,đợi ngắm trăng thanh nước biếc,soi tước công hầu.
Nước đất hỡi!Vừa thánh nhân vừa hung thần,nửa phần do thiên nhiên,nửa phần bởi con người,làm túi càn khôn mang sầu mấy túi?
Trần hoàn ơi!Tự sinh sôi tự hủy diệt,một cõi bởi con người,một cõi do Hóa Công,khiến bầu vũ trụ chứa thảm bao bầu?
Nước mênh mang,đất thênh thang,tồn tại vượt thời gian,luôn tuần hoàn trong không gian vô tận,
Người thông thái,lòng quảng đại,thoảng qua như mây khói,mãi chìm nổi vào nước đất nhiệm mầu.
Thi Nang

NHỚ MÃI

Vẫn biết em yêu đã lánh đời
Sao mà dạ nhớ mãi không vơi
Chập chờn trước mắt lời hoa nói
Văng vẳng bên tai tiếng ngọc cười
Thả mộng bay xa về vạn nẻo
Đem tình trải rộng ở ngàn nơi
Bao nhiêu hẹn ước thành mây khói
Để lại lòng anh những ngậm ngùi
Thi Nang

LỖI HẸN 3

Thì giờ lặng lẽ mãi trôi qua
Đã hứa nhưng rồi chẳng thấy qua
Để bến sông xưa chờ khách lại
Cho đường phố cũ đợi người qua
Bao mùa phượng đỏ mong anh đến
Mấy độ mai vàng ngóng bạn qua
Chưa biết vì sao mình lỗi hẹn?
Ôm sầu nuốt tủi những ngày qua!
Thi Nang

TÌNH BẠN

Bôn ba tất tả khắp đường đời
Tình bạn năm nào vẫn chửa vơi
Mộng thuở đầu xanh nghe ngọc nói
Mơ khi tóc bạc thấy hoa cười
Bầy chim vỡ tổ về trăm nẻo
Lũ nhạn lìa đàn đến vạn nơi
Nhớ buổi chia tay đầy kỷ niệm
Thương giây tiễn biệt dạ ngùi ngùi
Thi Nang