CHÀO MỪNG NGÀY THÀNH LẬP QUÂN ĐỘI NHÂN DÂN VIỆT NAM ( 22/12/1944-22/12/2013 )

ĐỘI VIỆT NAM TUYÊN TRUYỀN GIẢI PHÓNG QUÂN

(Song ngũ lục bát)
Vào mùa đông giá lạnh,
Đứng bên cạnh cây đa,
Đây là một đội quân ta,
Chung lòng bảo vệ sơn hà Việt Nam.
Cùng đồng cam cộng khổ,
Luôn năng nổ xông pha,
Bền gan giải phóng quê nhà,
Lời thề son sắt ngân xa vô cùng.
Nhiều anh hùng,liệt sĩ,
Đã quyết chí quên thân,
Đánh tan đế quốc,thực dân,
Làm nên chiến thắng xa gần đều hay.
Rạng danh,đầy uy tín,
Sáu mươi chín năm qua,
Quân dân tình nghĩa đậm đà,
Tận tâm vì nước rất là hiếu trung.
Thi Nang

HẸN BUỔI TƯƠNG PHÙNG

Hoa xuân có lúc sẽ phai tàn
Mây họp gió lùa ắt phải tan
Chỉ có tình người là mãi mãi
Dù qua bao hạ nóng… đông hàn

Giọt sầu đọng lại dưới hàng mi
Nuốt lệ vào lòng lúc bạn đi
Cách trở hai đầu mà vẫn nhớ
Lắng vào tâm khảm phút chia ly

Giờ đôi ngả ngăn sông cách núi
Trong tương lai hẹn buổi tương phùng
Vòng tay nối kết ba vùng
Con Hồng cháu Lạc cùng chung giống nòi
Thi Nang

CHIỀU MƯA ĐÊM VẮNG

Chiều trời giăng trắng mưa
Đường lưa thưa lá đổ
Gió rì rào,sấm nổ rền vang
Nỗi buồn trải rộng mênh mang
Bay theo những chiếc lá vàng chơi vơi
Còn ai đứng ở bên đời?
Lắng nghe từng giọt nước rơi lạnh lùng
Xưa cùng một lối về chung
Bây giờ hai nẻo nghìn trùng cách xa…

Ngậm ngùi nhặt cánh hoa
Thương thân ngà vóc ngọc
Để cho ai trằn trọc năm canh
Trăng xưa chếch bóng qua mành
Hạt mưa còn đọng trên cành lá mai
Khiến lòng trĩu nặng u hoài
Nhớ người bạn cũ bao ngày bên nhau
Nén vào tâm khảm nỗi đau
Chiều mưa đêm vắng dàu dàu cỏ cây
Thi Nang  

VĂN TẾ ĐẠI TƯỚNG VÕ NGUYÊN GIÁP

Bác Giáp ơi!
Từ lúc đầu xanh trải nhiều bão tố
Đến khi tóc bạc qua lắm phong ba
Vào khám,ra tù,không nề gian khổ
Giã trường,biệt lớp,chẳng ngại nguy nan
Đi sang Trung Quốc,anh hùng tương ngộ
Thụ giáo Bác Hồ,tuấn kiệt quyết tâm
Vợ biệt ly chồng,con xa cách bố
Lòng đau xót nước,trí nhớ thương nhà
Bác Giáp tài ba,lòng son đức độ
Cao Bằng tụ nghĩa bên gốc cây đa
Vững chí,chung lòng noi gương tiên tổ
Bền tâm,dốc sức giải phóng sơn hà
Huấn luyện tinh binh,toàn dân ủng hộ
Trui rèn dũng sĩ,khắp chốn xông pha
Vượt suối,băng rừng,từng cơn tuyết đổ
Leo đèo,xẻ núi,mỗi đợt mưa sa
Ngăn lối quân thù,hạ nồng nung lộ
Đánh tan bót giặc,đông lạnh cắt da
Đoàn Giải Phóng Quân không màng pháo nổ
Trận Điện Biên Phủ chẳng quản bom rơi
Lũ giặc kinh hồn chui vào hang ổ
Binh ta quyết chí đánh bại địch quân
Chiến thắng vang lừng trần gian ngưỡng mộ
Chỉ huy lỗi lạc,chiến sĩ tri ân
Xây dựng Quân đội Nhân dân tiến bộ
Đề ra chiến lược chiến tranh hợp thời
Bộ đội ta rất kiên cường năng nổ
Máy bay giặc cháy rệu rã tơi bời
Vang dội chiến công xa ngàn cây số
Đã làm nên “Điện Biên Phủ trên không”
Binh hùng,tướng giỏi tiến về thành phố
Giải phóng miền Nam,thống nhất nước nhà.
Xót xa thay!
Kính cẩn nghiêng mình nhớ Người quá cố
Ngậm ngùi nhỏ lệ thương Bác từ trần
Đại tướng nhân dân lưu danh vạn cổ
Thiên tài quân sự tạc sử muôn thu
Kiếp kiếp tôn thờ anh hùng bất tử
Đời đời tưởng niệm,Tổ quốc ghi công.
Thành tâm kính bái!
Thi Nang

Kịch thơ: NGUYỄN TẤT THÀNH RA ĐI TÌM ĐƯỜNG CỨU NƯỚC

-Nhân vật: + Anh Thành + Anh Lê + Anh Mai

-Nhạc cụ:đàn sáo đệm
-Giới thiệu:( Đọc diễn cảm hoặc ngâm)
Từ Làng Sen Người vào Phan Thiết
Mang trong tim tình yêu nước Việt
Thấy dân mình nô lệ lầm than 
Làm thế nào để cứu giang san?

Thương nhân dân lạc hậu nghèo nàn
Rời Phan Thiết Người đến Sài Gòn
Ở trọ trong ngôi nhà Xóm Chiếu
Đèn dầu soi tỏ tấm lòng son

Trong lúc Người đang ngồi ghi chép
Anh Lê đến gõ cửa đi vào
Lê đâu biết,Người dùng bút thép:
Xót thương cho đất nước đồng bào
-Cảnh trí:Một ngôi nhà ở Xóm Chiếu,Sài Gòn.Dưới ngọn đèn dầu lù mù,anh Thành đang ngồi ghi chép.Anh Lê vào

Lê: “Anh Thành! Sáng mai anh nhận việc
Mọi thứ tôi đã thu xếp xong
Cơm nuôi và mỗi tháng một đồng
Mỗi năm thêm hai bộ quần áo
Mỗi tháng thêm năm hào được không?”
Thành: “Lê ơi! có lẻ thôi, anh ạ
Nếu chỉ cần miếng cơm manh áo
Tôi ở Phan Thiết cũng đủ rồi
Đâu cần đến những chốn xa xôi”
Lê: “Anh vào Sài Gòn để làm gì?
Cơ hội đến có lúc có thì
Dịp may qua rồi khó tìm lại
Anh biết chữ Tàu giỏi tiếng Tây”
Thành: “Anh học trường Sa-xơ-lu Lô- ba
Phải chăng là người Phú Lãng Sa?
Có bao giờ nghĩ về xứ sở?
Để làm gì cho đất nước ta?”
Lê: “Anh lại hỏi những điều lạ thay!
Cùng sinh ra trên đất Việt này
Anh người nước nào tôi nước ấy
Xin anh đừng bỏ lỡ dịp may!”
Thành: “Đúng rồi ! Chúng ta là đồng bào
Cùng máu đỏ da vàng với nhau
Đã có khi nào anh nghĩ đến
Nhân dân mình đang còn khổ đau?”
Lê: “Sao lại không? Mới ngày hôm qua
Mấy ông đốc học vừa nhắc lại
Nghị định giám quốc Phú Lãng Sa
Cho người Việt vào làng Tây mà…”
Thành: “Vào làng Tây để có tên Tây
Ăn ở,làm việc lãnh lương Tây
Anh đã làm đơn xong chưa nhỉ?
Để hưởng vinh hoa phú quí này!”
Lê: “Không bao giờ!Không bao giờ tôi quên
Dòng máu chảy trong cánh tay này
Chưa hiểu vì sao anh đổi ý?
Không nhận việc làm ở nơi đây?
Thành: “Anh Lê ơi!Đèn dầu ta lù mù,
So đèn hoa kỳ vẫn còn lu,
Đèn tọa đăng tỏ hơn đôi chút,
Nay đèn điện sáng tựa trăng thu”.
Lê: “Anh kể chuyện đó để làm gì?
Đời người may mắn được mấy khi?
Tìm một việc làm cho yên phận,
Cho qua thời qua buổi loạn ly”.
Thành: “Vì anh với tôi là người Việt
Là công dân của đất nước này
Thương đồng bào quê hương tha thiết
Nước đắm chìm chẳng lẽ khoanh tay”.
Lê: “Phải,chúng ta là con dân nước Việt
Đã lỗi thời súng kiếp,thần công
Lẽ thiệt hơn ai ai cũng biết
Thua súng Tây:đại bác,đạn đồng”.
Thành: “Vì thế tôi muốn sang nước họ
Xem cách làm ăn,học trí khôn
Luyện trí tài,hùng tâm dũng khí…
Cứu dân mình giành lại nước non”.
Lê: “Anh ơi!Nước Tây ở xa lắm đấy!
Tàu biển chạy hàng tháng mới tới nơi
Một suất vé hàng ngàn đồng khó thấy!
Anh lấy tiền đâu ra để mà đi?”
Thành:(Xoè hai bàn tay ra rồi nói)
“Tiền đây chứ đâu?Ta hãy vững tin
Chúng ta cần phải mở rộng tầm nhìn
Tôi đang nhờ anh Mai xin cho một việc…
Ở dưới tàu La-tút-sơ Tơ-rê-vin”.
Lê: “Vất vả lắm,lại còn say sóng nữa…
Đến nơi chân trời góc bể xa xôi
Biết nhờ vào đâu làm nơi nương tựa
Một mình đau ốm,lại khổ thân thôi!”
(Bỗng có tiếng gõ cửa anh Mai vào
Ba người gặp nhau cùng thân mật chào)
Mai: “Anh Thành ạ,tôi báo tin cho anh thu xếp
Tôi đã xin được cho anh chân phụ bếp
Anh cùng tôi sẽ làm việc ở dưới tàu”.
Thành: “Cảm ơn anh.Bao giờ mình trình diện?
Mặc dù tôi chưa hề quen đi biển
Nhưng lòng chẳng ngại sóng cả bão to
Có anh cùng đi tôi bớt nỗi lo”.
Mai: “Anh trình diện càng sớm càng hay
Anh hãy nghĩ kỹ trong đêm nay
Sóng Biển Đỏ rất là dữ dội
Gian nan,có thể chết bỏ thây!…”
Thành: “Tôi nghĩ kỹ rồi,hỡi bạn ơi!
Làm thân nô lệ khổ đời đời!
Cùng đứng lên xóa kiếp người nô lệ
Để thành công dân yêu nước thương nòi.
Mình đi ngay có được không,anh?”.
Mai: “Cũng được.Mình chuẩn bị đi ngay.”
(đọc diễn cảm hoặc ngâm)
Hành trang,sách vở khoác lên vai
Vượt qua sóng gió,vạn dặm dài
Nguyễn Tất Thành tìm đường cứu nước
Rời Sài Gòn,hùng tráng dáng Rồng bay.
Thi Nang
(Phỏng theo đoạn kịch nói trích trong vở:”Người công dân số một” của Hà Văn Cầu-Vũ Đình Phòng,tôi biên soạn thành kịch thơ).

THỜI GIAN TRÔI

Từng giây âm thầm thời gian qua…
Nhìn quanh,nhìn cao,rồi nhìn xa
Qua bao gian lao,bao phong ba
Vui,buồn,thương,mong trong lòng ta.

Đời người chưa bao năm mà già!
Làm gì cho quê hương sơn hà?
Cho đời xinh tươi như muôn hoa
Cho đồng bào yên vui nhà nhà.

Dần dà…dần dà…từng giờ qua…
Nhìn đời,nhìn người,rồi nhìn ta
Tình yêu…không bao giờ phôi pha
Cùng thời gian trôi vào bao la…
Thi Nang