SÁNG CUỐI ĐÔNG

Phương này se lạnh lúc tàn đông
Lãng đãng sương rơi trắng cánh đồng
Ríu rít chim chuyền cành phượng vĩ
Rì rào gió thổi lá tầm vông
Nhìn vầng trăng xuống pha màu bạc
Ngắm mặt trời lên ửng sắc hồng
Kẻ ở quê nhà giờ có biết?
Người về cuối biển nhớ đầu sông!
Thi Nang

CẢM ƠN QUÍ HỮU

Trên dòng sóng cuộn kiếp bèo trôi
Cảnh cũ vườn xưa khép lại rồi
Lặng ngắm tơ tằm không dệt nữa!
Thầm nhìn lưới nhện cũng đành thôi!
Xa rừng cánh nhạn luôn thương tổ
Cách núi con người vẫn nhớ nôi
Biển rộng sông dài đâu bến đỗ?
Chân thành cảm tạ bạn thăm tôi
Thi Nang

VƯỜN HỒNG TRONG MƠ

Thoắt về rồi lại thoắt đi
Bâng khuâng đêm vắng nghĩ suy canh trường
Nghe lòng vương vấn vấn vương
Thả hồn dạo bước vào đường Thiên Thai
Vườn hồng thấp thoáng bóng ai
Tóc huyền buông xuống bờ vai mượt mà
Bên lầu dáng liễu thướt tha
Trăng soi huyền ảo,sương sa mờ mờ
Mây bay man mác lững lờ
Quỳnh tương,tiên nữ đợi chờ khách thơ
Bổng trầm,khoan nhặt tiếng tơ
Chén thù chén tạc mấy giờ trôi qua
Tưởng mình kề cận Hằng Nga
Sáng ra tỉnh lại chỉ là giấc mơ…
Thi Nang

CHỈ TIẾC THƯƠNG NGƯỜI

Đường đời vạn nẻo biết dừng đâu!
Muốn vượt qua sông cứ bắc cầu
Vợ đẹp chăm làm không sợ khổ
Con ngoan hiếu học khỏi lo rầu
Quay về lối cũ thành hồ rộng
Trở lại thôn nghèo hóa vực sâu
Chẳng ngại cho thân mà chỉ tiếc
Thương người đổ vỡ mối duyên đầu!
Thi Nang

CẢM ƠN THƯƠNG GIANG

Đò xưa bến cũ còn đây
Thương Giang đã tặng cô thầy bó hoa
Hồng tươi từ đất nước Nga
Tải về tận chốn quê nhà thân thương
Em đi còn nhớ mái trường
Mang theo hình bóng quê hương trong lòng
Dù đường cách núi ngăn sông
Mà em vẫn nhớ về ông lái đò
Chở bao thế hệ học trò
Vượt qua sóng gió mong cho đến bờ
Đầu xanh giờ đã bạc phơ
Cảm ơn em gửi hoa thơ chúc mừng…

Thi Nang 

NHỚ THƯƠNG THẦY CŨ

Đông về tuyết phủ lạnh lùng!
Lặng nhìn phương ấy nghìn trùng cách xa
Mờ mờ lãng đãng sương sa
Lơ thơ cánh nhạn biết là về đâu?
Đường dài biển thẳm sông sâu
Mây giăng đỉnh núi,bạc đầu sóng xao
Đời người giản dị thanh cao
Bến xưa ông lái năm nào còn không?
Đưa bao lượt khách sang sông
Tháng ngày lặng lẽ theo dòng thời gian
Qua bao hạ tận thu tàn
Vườn xuân nở rộ muôn ngàn đóa hoa
Nhớ thương thầy cũ quê nhà
Dẫu rằng nửa chữ cũng là thầy ta *
20/11/2009-Thi Nang
*Nhất tự vi sư,bán tự vi sư