LIỆT SĨ NGUYỄN KỲ SƠN

Non sông khói lửa ngút mây trời
Đạn xới bom cày lẫn pháo rơi
Giã biệt ngôi trường anh tiến bước
Lên đường đang độ tuổi hai mươi.

Dù cho gian khổ vẫn vui cười
Hối hả đào hầm,nét mặt tươi
Đem sức tài trai vào chiến trận
Xông pha đánh giặc để yên đời.

Chong đèn bắt muỗi diễn trò chơi
Ví máy bay thù bị bắn rơi
Những phút hào hùng trong thuở ấy
Lòng luôn ước được sống vì người.

Đêm ngày Thành Cổ pháo bom rơi
Anh hóa thành sao tỏa sáng ngời
Xác đã nằm trong lòng đất mẹ
Nhân dân tưởng nhớ đến muôn đời.

Gia đình tìm kiếm khắp nơi nơi
Chẳng thấy mồ Sơn ở cõi đời
Nhật ký còn đây nhòe nét chữ
Đồng bào thương tiếc mãi anh ơi!
Thi Nang

NGHĨA NẶNG ÂN SÂU

KỶ NIỆM HẰN SÂU
Thương nàng chẳng biết đã về đâu?
Thuở tóc còn xanh đến bạc đầu!
Khắc mối tình xưa vào tận não,
Tâm mình kỷ niệm đã hằn sâu.
Thi Nang
Thương em chân yếu biết đi đâu
Nhớ thuở còn thơ hai mái đầu
Chạy trốn dưới mưa che một lá
Cái thời thơ ấu vẫn ghi sâu.
PNam
Lâu ngày qua chơi xin chúc THINANG mạnh giỏi.-PNam

Thi Nang cảm ơn Phương Nam đã sang chơi và để lại thơ.
Chúc Phương Nam luôn vui khỏe,hồn thơ lai láng.

NGHĨA NẶNG ÂN SÂU

Bây giờ bạn cũ ở nơi đâu?
Bóng khắc hình in giữa não đầu
Dẫu đã xa nhau từ độ ấy
Nhưng còn nghĩa nặng với ân sâu.
Thi Nang

EM BÉ CHĂN TRÂU

Bao lần sướng khổ biết chăng ai?
Mặc kệ buồn đau chẳng đoái hoài
Gió thổi qua đồng bồng mái tóc
Mưa tràn ngập cỏ lạnh bờ vai
Thầm trông ráng đỏ từng giây phút
Lặng ngắm màu xanh mỗi tháng ngày
Bé cưỡi lưng trâu về xóm nhỏ
Hồn nhiên hớn hở suốt năm dài
Thi Nang

LÁ RỤNG 9

Biền biệt người đi suốt dặm trường
Băng ngàn vượt suối đến mười phương
Bền gan chẳng ngại dầm mưa tuyết
Vững chí không nề trải gió sương
Trở lại thôn nghèo luôn lặng nhớ
Quay về xóm nhỏ mãi thầm thương
Bao ngày cách trở hằng mong đợi
Sum họp gia đình ở cố hương.
Thi Nang

LÁ RỤNG 8

Để khách đăng trình dạ xót thương
Đêm ngày da diết nhớ quê hương
Trông về bến cũ sương mờ lối
Ngoảnh lại sông xưa khói mịt đường
Khổ cực đìu hiu đời viễn xứ
U buồn lạnh lẽo kiếp tha phương
Đơn thân lẻ bóng sầu cô quạnh
Biền biệt người đi suốt dặm trường
Thi Nang

LÁ RỤNG 7

Ngoảnh lại cây che khuất nẻo đường
Bên lề tha thướt rặng thùy dương
Nhìn hoa ủ rũ rơi trên mộ
Ngắm lá âu sầu rụng dưới mương
Một cụm xương tàn phơi nắng gió
Hai chòm cỏ úa trải mưa sương
Ai nằm ở đấy cùng thiên địa
Để khách đăng trình dạ xót thương.
Thi Nang

LÁ RỤNG 6

Lá rụng âm thầm dưới nắng sương
Phương đoài le lói ánh tà dương
Ngàn mây lững thững viền triền núi
Vạn cỏ im lìm nép mép mương
Lặng lẽ bèo trôi khơi nỗi nhớ
Lờ đờ nước chảy gợi niềm thương
Xa trông cánh nhạn bay về tổ
Ngoảnh lại cây che khuất nẻo đường.
Thi Nang

LÁ RỤNG 5

Man mác hồn quê trải dặm trường
Thôn nghèo bóng nhỏ mãi còn vương
Suốt đời khắc não tình đôi lứa
Trọn kiếp ghi tâm nghĩa bạn đường
Gìn giữ trong đầu hình đất nước
Chập chờn trước mắt cảnh quê hương
Người đi lặng lẽ trên rừng núi
Lá rụng âm thầm dưới nắng sương.
Thi Nang

LÁ RỤNG 4

Thấy cảnh nao lòng nhớ cố hương
Buồn thu đọng lại ở ven đường
Gieo sầu xuống lá nhiều mong đợi
Rải tủi lên cành lắm xót thương
Tuyết lạnh rơi đầy chân viễn xứ
Sương mờ phủ kín bước tha phương
Tâm người trĩu nặng tình non nước
Man mác hồn quê trải dặm trường.
Thi Nang