CÔ GIÁO VÙNG XA

Từ biệt người thân ở thị thành
Em về giảng dạy chốn rừng xanh
Đường xa khói bụi mờ hình bóng
Dặm thẳm đồi cây rợp lá cành
Lúc dẫn qua sông cầu lắt lẻo
Khi dìu vượt suối nước long lanh
Không gì cn được lòng thương trẻ
Cô giáo vì trò dưới mái tranh
Thi Nang

KHẮC KHOẢI

Khắc khoải năm canh bạc mái đầu!
Hỡi người bạn thiết đã về đâu?
Nhìn hình liễu rủ khơi tâm nhớ
Ngắm bóng trăng soi gợi dạ sầu
Dế thả cung buồn gieo nỗi xót
Gà buông điệu thảm gọi niềm đau
Mền đơn gối chiếc trong đêm lạnh
Khắc khoải năm canh bạc mái đầu!
Thi Nang 

TRỞ LẠI SÔNG XƯA

Trở lại sông xưa liễu rũ cành
Bên bờ quạnh vắng buốt lòng anh
Chim bay về tổ tìm hơi ấm
Lệ chảy vào tim vỡ mộng lành
Quảy gánh tình buồn trao ráng đỏ
Mang bầu lệ thảm gửi rừng xanh
Hoa rơi lá rụng trong chiều gió
Muốn bước chân đi dạ chẳng đành…!
Thi Nang 

QUA BẾN SÔNG

Sóng biếc như màu mắt liếc nhanh
Thì thầm cm lá hát ru cành
Sầu lan tím ngát chòm sim tím
Tủi trải xanh rì đám cỏ xanh
Dưới nước in hình mây ảm đạm
Trên dòng tỏa bóng khói mong manh
Một mình dừng bước bên sông vắng
Nhớ dáng em yêu chốn thị thành
Thi Nang

CHIỀU ĐẦU SÔNG

Hoàng hôn nhuộm tím bến giang đầu
Cánh nhạn lìa đàn sẽ trú đâu?
Lá rụng vật vờ trên nước biếc
Mây bay l lng giữa trời rầu
Tâm người lắng đọng nhiều thương tiếc
Ngọn sóng dâng trào lắm xót đau
Lãng đãng làn sương buồn cách biệt
Hoàng hôn nhuộm tím bến giang đầu
Thi Nang 

CHIA TAY

Từ lúc chia tay mãi tủi sầu!
Ngậm ngùi trong dạ mối tình ngâu
Đôi bờ cách trở nhòa dòng lệ
Một bến chờ mong bạc mái đầu!
Kẻ ở quê nghèo nhìn núi thẳm
Người rời xóm nh vượt sông sâu
Ngân Hà mấy dải mờ mây trắng
Ô thước về đâu chẳng bắc cầu!
Thi Nang  

NHỚ NGÀY TIỄN BIỆT

Canh trường khắc khoải mắt quầng sâu
Lặng ngắm vầng trăng gợi nỗi sầu!
Tách bến thương hoài cơn bão tuyết
Xa b nhớ mãi giọt mưa ngâu
Chim bay chẳng ngại khu rừng thẳm
Cá lặn không nề chốn vực sâu
Nuốt lệ vào tâm ngày tiễn biệt
Người nơi cuối biển,kẻ giang đầu!
Thi Nang