LÁ RỤNG

Âm thầm lá rụng giữa chiều sương,
Lữ khách dừng chân ở vệ đường.
Bóng thỏ vừa soi dòng nước biếc,
Vầng ô đã nhuộm áng mây hường.
Trông về xóm nh lòng xao xuyến,
Ngoảnh lại quê nghèo dạ vấn vương.
Mấy giọt sầu rơi bao nỗi nhớ,
Bồi hồi luyến tiếc thu ly hương.

Bồi hồi luyến tiếc thu ly hương
Nhớ buổi gặp nhau trước cổng trường
Mấy lá me bay về vạn nẻo
Từng làn gió thổi đến mười phương
Cầm tay,bịn rịn,bờ môi mím
Ngắm mắt,chia lìa,giọt lệ vương
Mái tóc bồng bềnh đen óng ả
Gieo vào tâm khảm cả trời thương.

Gieo vào tâm khảm cả trời thương
Ngắm áng mây bay khắp nẻo đường
Nhạn đã lạc loài trong nắng gió
Trăng còn lơ lửng giữa mưa sương
Âm thầm sáu khắc yêu nguồn cội
Lặng lẽ năm canh nhớ mái trường
Biền biệt phương trời chim sải cánh!
Bao giờ trở lại chốn quê hương?

Bao giờ trở lại chốn quê hương?
Kỷ niệm năm nào mãi vấn vương
Một nụ mai vàng khơi nỗi nhớ
Đôi nhành cúc tím gợi niềm thương
Sương rơi sáng hạ giăng đầy lối
rụng chiều thu trải ngập đường
Cứ ngỡ thời gian mờ kỷ niệm
Đâu ngờ lại thấm nước sông Tương!

Đâu ngờ lại thấm nước sông Tương!
Nhớ bóng hình xưa ở phố phường
Ngắm mặt trăng vàng sầu viễn xứ
Nhìn dòng nước biếc tủi tha hương
Đàn chim bỏ tổ còn lưu luyến
Chiếc lá  yêu cành mãi vấn vương
Chốn cũ đi về đường diệu vợi
Bao lần lỗi hẹn với tình nương!

Bao lần lỗi hẹn với tình nương!
Một giấc Nam Kha thấy chán chường

Tối lạnh mơ màng cơn lặng nhớ
Ngày buồn phảng phất nỗi thầm thương
Thuyền rời khỏi bến về sơn dã
Lá rụng theo dòng đến đại dương
Gọi bạn đôi chim tìm tổ ấm
Lan rừng thoang thoảng nhẹ đưa hương.

Lan rừng thoang thoảng nhẹ đưa hương
Ráng nhuộm bao chiều tím khói sương
Cánh nhạn lơ thơ v cuối nẻo
Đàn cò lố nhố đậu đầu nương
Ngàn cây đứng lặng bên bờ suối
Vạn lá nằm yên cạnh vệ đường
Đối cảnh thương người nơi bến đợi
Trong lòng xao xuyến mối tơ vương.
Thi Nang