CƠN BÃO CHANCHU

Đà Nẵng,Quảng Nam,Quảng Ngãi ơi!
Ngư dân ba tỉnh đã ra khơi,
Nắng gió không làm vơi ý chí,
Lênh đênh trên sóng giữa biển trời.
 
Bão biển vô tình ập đến nơi,
Ngư dân tránh bão chẳng kịp rồi!
Gió hú,sóng to,người bé nhỏ,
Tàu thuyền như chiếc lá vàng rơi!
 
Về đáy đại dương biết mấy người?
Làng chài chờ đợi bặt tăm hơi!
Thương người ra đi chưa trở lại,
Ai còn?Ai mất?Hỡi người ơi!
 
Con thơ mỏi mắt đợi chờ cha,
Tim nhói,lòng đau của mẹ già,
Bao vợ hiền mong thuyền cập bến,
Người thân khắc khoải chốn quê nhà.
 
Ngày tháng ngóng trông đã mỏi mòn,
Bao người cha để lại đàn con!
Nhiều đứa con ra đi mãi mãi!
Chồng đành vĩnh biệt vợ còn son!
 
Một vùng đau khổ trắng khăn tang!
Cớ sau cơn bão lại đổi đường?
Những dòng lệ nhỏ trên đôi má,
Trên bàn thờ nghi ngút khói hương!
 
Nhiều gia đình sầu thảm,đau thương!
Gió bão bày chi cảnh đoạn trường!
Người đi không bao giờ trở lại,
Đã gởi hình hài giữa đại dương!

Thương xót người chìm xuống biển Đông!
Thương người còn lại mãi chờ mong!
Bão đã qua,gây bao tang tóc!
Còn đau,còn bão mãi trong lòng!

Thi Nang