HẾT GIƯƠNG CÀNG

Ngày xưa mình đã ở chung làng
Nuốt lệ phân kỳ lúc hạ sang
Vạn thuở còn thương tà áo trắng
Nghìn năm vẫn nhớ đóa hoa vàng
Nhìn làn tóc rối tim nhoi nhói
Gỡ mối tơ vò dạ ngổn ngang
Mãi ngóng mà em chưa trở lại
Từ đây anh sẽ hết giương càng
Thi Nang