MỎI MÒN TRÔNG

Ru cành gió thổi lạnh chiều đông
Lãng đãng làn sương phủ cánh đồng
Nhện thả tơ mành khơi nỗi nhớ
Chim về tổ ấm gợi niềm mong
Nhìn ra bến cũ mờ con mắt
Ngoảnh lại đường xưa nhói cõi lòng
Ráng nhuộm làng quê vàng mặt đất
Bao ngày tựa cửa mỏi mòn trông…!
ThiNang