NHƯ HỒN THƠ DẬY 1
Bên thềm lá rụng gợi hồn thơ
Khiến sóng sông Tương cứ vỗ bờ
Quạnh quẽ vườn xưa thương kẻ đợi
Đìu hiu lối cũ xót người chờ
Lời vàng lắng xuống trong cơn mộng
Ý ngọc bay vào giữa giấc mơ
Dẫu cách xa rồi nhưng nhớ mãi
Từ khi giã biệt đến bây giờ…
Thi Nang
NHỚ
THU SANG
XÓT THƯƠNG
CÁCH BÓNG XA HÌNH
VƯỜN CÂY CẢNH
MƠ HÌNH TƯỞNG BÓNG
Vì đang tưởng bóng với mơ hình
Bởi vậy đêm ngày cứ lặng thinh
Nét chữ còn vương bao kỷ niệm
Câu thơ mãi đọng những ân tình
Qua sông vượt suối đau lòng bạn
Lướt dặm băng sương xót dạ mình
Kẻ ở đầu non người cuối biển
Mong ngày gặp lại lúc bình minh
Thi Nang
NHỚ THƯƠNG
LẠC LÕNG
Bây giờ đất khách đã vào thu
Ở chốn quê nhà gió hạ ru
Bến cũ vườn hoang vàng nắng quái
Nhà xưa ngõ vắng trắng sương mù
Bơ vơ cuối nẻo tìm nơi trú
Lạc lõng bên đường kiếm chỗ tu
Cho đến khi nào tim hết đập
Là ta thoát khỏi cảnh ao tù
Thi Nang