THÁNH GIÓNG
Vươn vai đứng dậy tựa thiên thần
Vì nước quên mình chẳng tiếc thân
Cưỡi ngựa xông pha ra mặt trận
Vung roi sắt đánh đuổi quân Ân
Phun lửa bùng lên thiêu lũ giặc
Nhổ tre làm gậy đập đầu thù
Đất nước yên,ngàn hoa thắm sắc
Chiến công lừng lẫy đến muôn thu
Thi Nang
TỦI PHẬN HỜN DUYÊN
Vẽ mộng lưng trời cánh nhạn bay
Trong hồn ẩn hiện giấc mơ say
Bên tai văng vẳng lời êm dịu
Trước mặt mơ màng vị đắng cay
Mãi khắc tim vàng ơn nghĩa bạn
Luôn hằn dạ sắt mối tình ai
Dồn thương nén nhớ vào tâm khảm
Tủi phận hờn duyên bởi bất tài.
Thi Nang
HẾT GIƯƠNG CÀNG
Ngày xưa mình đã ở chung làng
Nuốt lệ phân kỳ lúc hạ sang
Vạn thuở còn thương tà áo trắng
Nghìn năm vẫn nhớ đóa hoa vàng
Nhìn làn tóc rối tim nhoi nhói
Gỡ mối tơ vò dạ ngổn ngang
Mãi ngóng mà em chưa trở lại
Từ đây anh sẽ hết giương càng
Thi Nang
ĐỢI MÃI
BÓNG CHIỀU RƠI
Lơ thơ cánh nhạn vẽ lưng trời
Hoa rụng trên dòng nước cuốn trôi
Khơi lại hình ai trong sóng biếc
Chìm vào tĩnh lặng bóng chiều rơi
Thi Nang
ĐÊM HÈ
Rỉ rả bên hiên dế gọi hè
Canh trường nghe tiếng muỗi vo ve
Đìu hiu rặng trúc màn sương phủ
Quạnh quẽ vườn mai ánh chớp lòe
Liễu rủ đôi bờ làn khói tỏa
Trăng sầu nửa mảnh áng mây che
Khơi bao kỷ niệm buồn man mác
Nhớ cảnh trường xưa nhớ bạn bè.
Thi Nang
ƯỚC MƠ THĂM XỨ HUẾ
Nghe đàn,sáo quyện với thi ca
Tiếng hát lời ru giọng mượt mà
Mãi ước đôi lần về Vỹ Dạ
Luôn chờ một lượt đến Đông Ba
Sông Hương chở nặng tình da diết
Núi Ngự hằn sâu nghĩa đậm đà
Hẹn buổi lên đường thăm xứ Huế
Bên nhau mình ngắm ánh trăng ngà.
Thi Nang