TỈNH CƠN MÊ

Đâu còn gì nửa để mê say
Đem tấm thân già gửi trúc mai
Chí đã hòa vào non nước biếc
 Hồn đang quyện với ánh trăng đầy
Không sầu,không tủi,không sa đọa
Chẳng giận,chẳng hờn,chẳng ngất ngây
Dạo bước thăm vườn ta ngoạn cảnh
Vui cùng cây trái thỏa lòng đây
Thi Nang  

THÁNH GIÓNG

Vươn vai đứng dậy tựa thiên thần
Vì nước quên mình chẳng tiếc thân
Cưỡi ngựa xông pha ra mặt trận
Vung roi sắt đánh đuổi quân Ân

Phun lửa bùng lên thiêu lũ giặc
Nhổ tre làm gậy đập đầu thù
Đất nước yên,ngàn hoa thắm sắc
Chiến công lừng lẫy đến muôn thu
Thi Nang

ĐỢI MÃI

Anh đi biền biệt cuối chân trời
Em ở quê nhà ngắm nước trôi
Trải tủi đầy mùa hoa đỏ rụng
Gieo sầu ngập nẻo lá vàng rơi
Đôi bờ bến hẹn thương chưa dứt
Một ánh trăng thề nhớ chẳng nguôi
Tình gửi mây bay về chốn ấy
Dù xa vẫn đợi mãi người ơi!
Thi Nang

 

ĐÊM HÈ

Rỉ rả bên hiên dế gọi hè
Canh trường nghe tiếng muỗi vo ve
Đìu hiu rặng trúc màn sương phủ
Quạnh quẽ vườn mai ánh chớp lòe
Liễu rủ đôi bờ làn khói tỏa
Trăng sầu nửa mảnh áng mây che
Khơi bao kỷ niệm buồn man mác
Nhớ cảnh trường xưa nhớ bạn bè.
Thi Nang

RỤNG HẾT CÀNG

Đã mấy mùa thu biệt xóm làng
Khi về nghẽn lối biết đâu sang!
Mò trai đáy bể không còn ngọc
Đãi cát đầu sông chẳng thấy vàng
Đá vỡ lăn vào ngăn suối dọc
Non mòn đổ xuống sập cầu ngang
Xác xơ cây cỏ sau cơn lốc
Sóng dập tôm cua rụng hết càng!
Thi Nang