SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG
TRI ÂM 2
QUÊ HƯƠNG
Bờ tre,khóm trúc,làng quê
Mênh mông đồng lúa bốn bề xanh xanh
Môi trường không khí trong lành
Dòng sông êm ả uốn quanh quê nhà
Mái đình,giếng nước,gốc đa
Ngôi đền tưởng niệm ông cha của mình.
Biết bao người đã hy sinh!
Ngày nay mới có hòa bình,tự do.
Chao nghiêng dang thẳng cánh cò
Thiết tha dịu ngọt giọng hò quê hương
Tình người gần gũi thân thương
Lòng người trung hậu,đảm đương,chân thành
Bình minh chim hót trên cành,
Em thơ đến lớp học hành chăm ngoan
Người người no ấm,hân hoan,
Nhà nhà hạnh phúc,bình an,sum vầy.
Đi đâu cũng muốn về đây,
Tình quê thắm thiết,tràn đầy mến yêu.
Thi Nang
NHỚ NGƯỜI!
Nhớ người em nhỏ quê nhà,
Thượng nguồn chiều xuống mưa sa đầy trời.
Mình anh ở chốn xa khơi,
Trông về bến cũ nhớ lời hẹn xưa.
Nhớ người,lặng ngắm sao thưa,
Còn đây nỗi nhớ vẫn chưa phai mờ.
Thương người mãi ngóng trông chờ,
Chân trời,góc biển,đôi bờ xa xăm.
Nhớ người lặng lẽ âm thầm,
Ngày đêm mong đợi,tháng năm lạnh lùng.
Hai đầu xa cách nghìn trùng,
Ước mơ sẽ được tương phùng em ơi!
Thi Nang
ĐÔI MÌNH SUM HỌP TRÒN CÂU ƯỚC THỀ
VÌ SAO QUÊN…?
Vì sao quên cả xóm làng?
Vì sao quên chuyến đò ngang thuở nào?
Vì sao quên những ánh sao?
Vì sao quên dải núi cao xanh rì?
Vì sao quên gió thầm thì…?
Vì sao quên biển rầm rì hát ru…?
Vì sao quên lá mùa thu?
Vì sao quên đám sương mù giăng giăng?
Vì sao quên một vầng trăng?
Vì sao quên được tình bằng hữu xưa?
Vì sao quên nắng,quên mưa?
Vì sao quên buổi sớm trưa đi về?
Vì sao quên nẻo sơn khê?
Vì sao quên lúc cận kề ai ơi?
Vì sao quên hết nơi nơi…?
…
Nhưng lòng luôn nhớ một người…vì sao?
Thi Nang
NGÀY ĐÊM LẺ BÓNG ÂM THẦM NHỚ THƯƠNG
TRONG LÒNG THA THIẾT THƯƠNG NHÀ NHỚ QUÊ
NGƯỜI CÒN ĐI MÃI CHƯA VỀ XÓM QUÊ
Thi Nang