RẮN CHÀM QUẠP VÀO LỚP HỌC NĂM XƯA (nđt)

Vào những năm 1977,1978,tôi được phân công về vùng sâu vùng xa để dạy học (thuộc xã Tân Lập),tôi đã dạy gần hết chương trình,hôm đó tôi tận tâm giảng tiết toán cuối của chương trình,khi giảng xong,tôi đến đứng bên chiếc ghế của giáo viên và nói lời chia tay với các học trò trước khi về nghỉ hè,đồng thời gửi lời chúc sức khỏe và lời hỏi thăm ân cần về gia đình của các em,tôi thấy gương mặt của các em hơi buồn và nhìn xuống,trong số đó có một em tên Nguyễn Thị Gái Nhỏ bỗng hốt hoảng kêu lên:”Thầy ơi!Con rắn ở gần chân thầy đó!”.Tôi nhìn xuống phía dưới bàn giáo viên thì thấy một con rắn Chàm Quạp chửa đã quấn mình vào thanh ngang ở dưới bàn để cho giáo viên để chân,chỉ chừa ra phần đầu và mình của nó khoảng một tấc (10cm),đầu của nó nghênh lên và lưỡi của nó lè ra.Tôi rút chân ra và lùi nhẹ về phía sau lưng một khoảng cách an toàn.Học trò chạy ra lấy cây vào đập chết con rắn ấy!Một lát sau con rắn Chàm Quạp đực bò vào lớp học và cũng bị học trò đập chết!Nếu học trò không thấy và tôi ngồi xuống ghế giáo viên và gác chân lên thanh ngang để nghỉ chân thì không biết điều gì sẽ xảy ra?Ôi!Một phen hú vía!Đa tạ trời đất,tổ tiên,ông bà đã che chở phù hộ cho tôi.Từ đấy tôi luôn nhớ mãi khuôn mặt,ánh mắt và lới nói của em Nguyễn Thị Gái Nhỏ và suốt đời cảm ơn em đã cứu mạng cho tôi.Bây giờ ngẫm nghĩ lại,tôi viết bài thơ này để lưu dấu chặng đường đã qua:
RẮN CHÀM QUẠP VÀO LỚP HỌC NĂM XƯA (nđt)
Ngôi trường ở giữa mấy lùm le
Những học trò ngoan sắp nghỉ hè
Nhẫn nại thân gầy đang đứng giảng
Chuyên cần lớp giỏi đã ngồi nghe
Bên bàn mặt ủ chân thầy rút
Cạnh bảng đầu nghênh lưỡi rắn lè
Mãi tạc vào tâm lời Gái Nhỏ
Bây giờ ngẫm lại khiến lòng se
Thi Nang