SUỐI GIẢI OAN – CHÙA GIẢI OAN

Sau khi đuổi giặc cứu sơn hà
Giữa buổi mừng vui cảnh thái hòa
Vua đã nhường ngôi cho Thái Tử
Giữ gìn bảo vệ cõi bờ ta.

Thuở ấy Vua Trần đã xuất gia
Tâm bền chí vững vượt đường xa
Qua đồi,lội suối vào Yên Tử
Lập phái Thiền Tông ở nước nhà.

Nhân Tông đến núi được an bình
Tôn tạo chùa chiền độ chúng sinh
Thái Tử sai cung tần mĩ nữ
Thỉnh Vua về ngự chốn cung đình.

Nhân Tông dốc chí để tu hành
Chỉ thích ngồi Thiền ở núi xanh
Khuyên bảo cung tần nên giác ngộ
Về quê hoặc trở lại kinh thành.

Cung tần mĩ nữ rất kiên trinh
Chẳng chịu dời chân,đã hủy mình
Xuống Hổ Khê sâu,dòng nước biếc
Hồn về chín suối vẫn còn linh.

Vua lập đàn tràng cạnh Hổ Khê
Giải oan mĩ nữ chẳng quay về
Cung tần vĩnh biệt nơi dương thế
Tủi kiếp hồng nhan hết cận kề.

Từ đây dựng Miếu ở khe,ngàn
Đổi Hổ Khê thành Suối Giải Oan
Để lại đời sau nhiều cảm xúc
Lâm tuyền thắng cảnh giữa trần gian

Rồi trên chỗ đất lập đàn tràng
Tưởng nhớ người xưa dưới suối vàng
Nhà nước cùng dân xây dựng lại
Giải Oan Thiền Tự rất khang trang.

Có dịp lên Chùa thắp nén hương
Thành tâm lễ Phật chốn Tiền Đường
Vào thăm Tam Tổ,sang Nhà Mẫu
Trọn đạo làm người ở cõi dương.

Phảng phất hương trầm quyện khói sương
Trên cành cổ thụ nắng chiều vương
Ngôi Chùa tĩnh mịch bên bờ suối
Trĩu nặng trong lòng nỗi tiếc thương
Thi Nang