VÔ CÙNG THƯƠNG TIẾC TUYẾT ƠI!

Nửa chừng xuân Tuyết đã đi xa,
Để lại con thơ với mẹ già,
Bỏ chồng,bỏ em cùng anh chị,
Tuyết nằm như ngủ,mặt như hoa.
 
Vĩnh biệt người thân,vĩnh biệt nhà!
Về vùng đất lạnh gió mưa sa!
Đột ngột ra đi không trở lại,
Khắc mãi tim người nỗi xót xa!
 
Mờ mờ ảo ảo đất trời quay,
Tê tái,lạnh lùng sương khói bay.
Trăng buồn khi thấy nhành hoa gãy,
Thương kiếp hồng nhan bị đọa đày!
 
Thương tiếc vô cùng hỡi Tuyết ơi!
Lòng anh đau xót đóa hoa rơi!
Lặng người rưng lệ nhìn lần cuối,
Từ đây vắng bóng Tuyết trên đời!

Thi Nang