NHỚ ANH 3

Hoa đào thuở ấy vẫn chờ anh
Tuyết lạnh đầu xuân phủ trắng cành
Sáng ngắm sương gieo mờ đất xám
Chiều nhìn khói tỏa mịt trời xanh
Trao về nẻo đó vuông khăn đẹp
Giữ lại nơi đây tấm áo lành
Kỷ vật ngày xưa luôn ấp ủ
Mong người,sốt ruột,đếm từng canh
ThiNang

TRĂNG THỀ MÙA THU

Còn đây nửa mảnh trăng thề
Thuyền xưa sao chẳng quay về bến xưa?
Qua bao sóng gió nắng mưa,
Sông xưa quạnh quẽ sớm trưa đợi thuyền.
Cớ sao rẽ thúy chia uyên?
Cho sầu trĩu nặng,cho duyên hững hờ!
Nửa vầng trăng tối bơ vơ,
Nửa kia còn lại mờ mờ khói sương.
Bao giờ đi đến cùng phương?
Bao giờ trở lại chung đường gặp nhau?
Không gian dù có đổi màu,
Nhưng tình người vẫn trước sau một lòng.
Dù cho mòn núi cạn sông,
Nhưng lời thề ước vẫn không nhạt nhòa.
Trăng thề ai nỡ tách ra?
Mênh mông biển nhớ,bao la trời buồn!

Thi Nang

THU NHỚ

Nhớ ai mỗi độ thu về
Nghe đau xót dạ,nghe tê tái lòng.
Biết người có nhớ ta không?
Bao nhiêu kỷ niệm còn trong tim mình?
Nhớ tà áo trắng thư sinh,
Đường thu liễu rủ bóng hình thướt tha,
Long lanh xanh biếc thu ba,
Tóc mây óng ả chiều tà bay bay.
Nhớ tờ lưu bút trao tay,
Chúc nhau lời ngắn tình dài biết bao!
Nhớ đêm trăng sáng đầy sao,
Nhìn dòng sông lạnh chảy vào bể khơi.
Nhớ chiều ngắm lá me rơi
Mình ngồi tâm sự bao lời mến thương.
Nhớ khi gặp ở giảng đường,
Mừng vui sao lại mắt vương lệ sầu?
Sông sâu ngăn mối tình đầu,
Đôi bờ xa cách biết đâu mà tìm!
Nghìn trùng mờ mịt bóng chim,
Năm năm tái ngộ trái tim vẫn hồng.
Tình mình cách núi ngăn sông,
Bây giờ nhìn lại nghe lòng xót xa,
Người đi vào cõi quan hà,
Kẻ còn ở lại quê nhà chờ mong.
Thế rồi đứt sợi tơ hồng!
Đường trần hai nẻo,nát lòng người ơi!
Thu về vàng lá thu rơi!
Để lòng ai chở một trời nhớ nhung?

Thi Nang

THU XANH (THU MIỀN NAM)

Một góc trời Nam một cảnh thu
Ban mai lành lạnh trắng sương mù,
Cây cỏ đứng yên còn say ngủ,
Trên cành ríu rít tiếng chim ru.
 
Mặt trời trăng trắng mọc sau mây,
Hơi nước trên không đã phủ đầy.
Muốn ngắm lá vàng rơi lác đác,
Mà sao chỉ thấy lá xanh cây.
 
Em bé tung tăng bước tới trường
Quần xanh áo trắng dáng thương thương
Vẻ mặt hồn nhiên,đôi mắt sáng
Râm ran cười nói ở bên đường.
 
Tóc xanh buông thả xuống bờ vai,
Tà áo dài tha thướt nhẹ bay,
Có cả trời thu trong nước biếc,
Thu xưa gợn sóng đến thu này.
 
Chợt nắng chợt mưa ấm lạnh đời,
Trưa thu lờ lửng áng mây trôi,
Chiều thu ráng đỏ,chân trời tím,
Đêm thu rả rích giọt mưa rơi.
 
Thu đến buồn vui bởi tại người
Thu xanh cây lá khắp nơi nơi.
Thu ở miền Nam là vậy đó,
Lòng ta thương nhớ mãi thu ơi!

Thi Nang

“HUN HÚT ĐƯỜNG THU”

Em ngồi một mình nghĩ ngợi chi?
Tóc xanh áo trắng đẹp xuân thì.
Nét liễu thanh thanh trên mắt biếc,
Nhớ về dĩ vãng phút chia ly?
 
Điều gì khiến em đã nghĩ suy?
Phải chăng em nhớ đến người đi?
Đã mấy mùa thu chưa trở lại!
Còn đây kỷ niệm lúc phân kỳ?
 
Tuyết rơi phủ trắng mái nhà xưa,
Liễu rũ mai gầy dưới nắng mưa.
Cảnh cũ còn đây,người xa vắng,
Chạnh lòng ngồi nhớ buổi tiễn đưa?
 
Ngoài trời thu lạnh,tuyết bay bay,
Lạnh sao,lạnh tận cõi lòng ai?
Nhìn ảnh em ngồi bên tuyết lạnh,
Thu đi,thu đến,mấy thu dài?
 
“Hun hút đường thu” xa mãi xa…
Đăm đăm,thăm thẳm khóe thu ba.
Thu đấy, người đây trào cảm xúc,
Cảnh thu lạnh lẽo giữa chiều tà.

Thi Nang