CÔ GIÁO THÂN THƯƠNG

Khi trời vừa rạng sáng 
Thấy dáng cô trên đường 
Tha thướt trong làn sương 
Ôi!Cô giáo thân thương. 
  
Ngày lại ngày lên lớp 
Bao hạt bụi phấn bay 
Dạy từng tiết từng bài 
Từng ý đẹp lời hay. 
  
Đêm từng đêm miệt mài 
Viết từng trang giáo án 
Cô trăn trở đêm dài 
Vì trò nghịch hôm nay. 
  
Gặp phong ba chẳng ngại 
Cô luôn vững tay lái 
Đưa em nhỏ nơi đây 
Vượt qua bến sông này. 
  
Từng lớp từng lớp qua 
Đàn em đã bay xa 
Khắp mọi miền Tổ quốc 
Để xây dựng nước nhà. 
  
Mặc dù đã ra trường 
Lòng trò vẫn nhớ thương 
Cô tận tâm vì trẻ 
Vì đất nước quê hương. 
       Thi Nang

NHỚ QUÊ HƯƠNG

Em có nghe chăng?Ve sầu gọi hạ, 
Vào chiều cuối xuân,rừng đây buồn bã 
Gió rì rào cành lá chụm đầu nhau 
Ôi!Ráng chiều đỏ hây hây đẹp quá! 
  
Chỉ một mình anh nơi xứ lạ, 
Nhớ về em nhỏ chốn quê xưa 
Đất Củ Chi,giờ vui chăng tá? 
Rừng Tân Lập,nhà vắng cây thưa. 
  
Trăng mười ba soi sáng phương xa, 
Ngắm trăng,anh da diết nhớ nhà. 
Vui sông hồ sương pha mái tóc 
Chiều ngồi nhìn gió thoảng mưa hoa. 
  
Đường cát bụi,phong sương bạc áo, 
Ba xuân qua,dấn thân vào nghề giáo, 
Anh nghe lòng mình trĩu nặng nhớ thương: 
Nhớ quê hương,bạn cũ,mái trường. 
  
Chiều nay,anh ngồi ôn từng kỷ niệm 
Trong túp lều tranh bên ngọn đèn dầu 
Màn đêm buông,phủ kín mối tình đầu 
Nhìn lại đường trần lắm bể dâu. 
                Thi Nang

TÌNH ĐẦU ĐÃ VỀ ĐÂU?

Chim xa bầy bao giờ họp lại? 
Nhạn lạc đàn bay mãi về đâu? 
Khu vườn xưa rêu phong cỏ dại 
Gió đông về lạnh cánh hải âu. 
  
Xuân qua đi,hạ buồn chợt đến 
Lác đác sân trường cánh phượng rơi 
Thời gian trôi thuyền không cặp bến 
Nhớ thu nào đôi lứa chia phôi. 
  
Kẻ đến rừng xanh người ngụ phố 
Đêm chiến khu đường sáng trăng soi. 
Buồn không em?Người đi kẻ ở ! 
Tình xuân nồng sông Cái ngăn đôi. 
  
Ngắm trăng thu nhớ người tri kỷ 
Đóa cúc vàng đêm ngủ anh mơ 
Buồn viễn xứ thương đời kẻ sĩ 
Vì nước mình,vì trẻ ngây thơ. 
  
Anh ra đi vui cùng sông núi 
Để lại quê hương mối tình đầu 
Vượt bao rừng rậm,qua bao suối 
Nhớ người em nhỏ đã về đâu? 
               Thi Nang 

QUA SÔNG

Mình về thăm quê rồi trở lại 
 Chiều hè lặng lẽ đến đầu sông 
 Lòng hẹp, nước trong, bờ cỏ dại 
 Xăn quần bước xuống chỗ sông nông.

  Nước gợn lăn tăn làn sóng biếc, 
 Lá rơi mấy chiếc lạc trên dòng, 
 Quốc gọi tình ai mà tha thiết ! 
 Chim bay về tổ lượn trên không 

 Ráng đỏ,khói lam, chiều hoang vắng 
 Một mình đếm bước cõi trần  ai 
 Người đi giữa rừng cây đứng lặng 
 Nhớ ai mái tóc xõa bờ vai. 
         
Thi Nang

NÔNG DÂN

Vạn cỏ ngàn cây ướt đẫm sương 
Long lanh từng giọt ở ven đường 
Tiếng gà gáy sáng bên xóm nhỏ 
Bừng lên tia nắng ấm quê hương. 
  
Nông dân vội vã tiến ra đồng 
Nắng dãi mưa dầm chẳng tiếc công 
Bao giọt mồ hôi rơi trên đất 
Qua bốn mùa xuân,hạ,thu,đông. 
  
Ngày ngày lam lũ với ruộng vườn 
Chân lấm tay bùn trải gió sương 
Làm ra hạt thóc,hoa,rau,quả 
Cho đời no ấm mãi ngát hương. 
  
Góp công góp sức với non sông 
Dù cho gian khổ vẫn một lòng 
Bám đất giữ làng,lao động giỏi 
Cho thửa lúa vàng nặng trĩu bông. 
  
Thương quá!Người ơi ghi khắc lòng 
Bao hạt thóc vàng bấy nhiêu công 
Bưng chén cơm ăn mình lại nhớ 
Giọt mồ hôi đổ của nhà nông. 
          Thi Nang