HOÀI THU

1)Chiều vàng lặng ngắm cánh hoa rơi
Trước bức tranh quê đẹp tuyệt vời!
Lối cũ trơ cành trông ngóng bạn,
Đường xưa ngập lá đợi mong người.
Chờ mây quyện nhớ về trăm nẻo,
Mượn gió đưa sầu đến vạn nơi.
Biết đến bao giờ mình gặp lại?
Nghe lòng lưu luyến mãi thu ơi!

2)Nghe lòng lưu luyến mãi thu ơi!
Dạo bước quanh vườn đếm lá rơi.
Gặp bạn đồi mơ đường núi cách,
Tìm người cõi mộng dặm ngàn khơi.
Đôi vần thơ đẹp chưa vơi ý,
Một chén rượu cay chửa cạn lời.
Thế giới bao la người sáu tỉ,
Ai là tri kỷ ở trên đời?

3)Ai là tri kỷ ở trên đời?
Đón gió thu về liễu lả lơi
Mặt nước nhấp nhô làn sóng gợn
Lưng trời lơ lửng áng mây trôi
Bờ tre lá rụng cành trơ trụi
Gốc phượng hoa tàn cánh tả tơi
Lẻ bóng âm thầm chân nhẹ bước
Mờ mờ sương khói sắc vàng rơi.

4)Mờ mờ sương khói sắc vàng rơi
Quấn quít bên nhau chẳng muốn rời.
Ngắm dải Ngân Hà buồn mãi đọng,
Nhìn chòm Bắc Đẩu tủi chưa vơi.
Vầng trăng khắc bóng trong hồ biếc,
Cánh nhạn in hình tận biển khơi.
Tiếng vạc kêu đêm sầu thảm thiết,
Lòng ta da diết nhớ thương người.

5)Lòng ta da diết nhớ thương người
Mãi mãi từ đây chẳng đổi dời.
Tiếng sáo chàng Trương vang vọng lại,
Cung đàn lão Bá khắc ghi rồi.
Chiều nghe suối hát,lòng thanh thản,
Sáng thấy chim chuyền,trí thảnh thơi.
Rừng núi còn mang tình ẩn sĩ,
Nghìn thu tỏa sáng khắp nơi nơi.

6)Nghìn thu tỏa sáng khắp nơi nơi
Trân trọng tình nàng đẹp sáng tươi.
Lấy nước mưa sa hòa lệ ứa,
Cầm nhành liễu rũ gạt châu rơi.
Nhờ mây Việt chở trăm ngàn ý,
Gởi gió Ngô mang vạn tỉ lời.
Núi cách sông ngăn tình Phạm Lãi,
Người thương,kẻ nhớ mãi ai ơi!

7)Người thương,kẻ nhớ mãi ai ơi!
Ý đẹp lời hay nối tiếp lời.
Mỗi chữ rồng bay tình thắm thiết,
Từng bài phượng múa nét xinh tươi.
Chung tay kéo kén cùng thi hữu,
Góp sức ươm tơ với cuộc đời.
Cụng chén quỳnh tương mình đối ẩm,
Bên thềm ngồi ngắm lá thu rơi.

8)Bên thềm ngồi ngắm lá thu rơi
Tâm sự hàn huyên luận chuyện đời.
Lãng đãng ngàn cây làn khói tỏa,
Chập chờn nội cỏ giọt sương rơi.
Đường quê tha thướt vài thôn nữ,
Cánh nhạn lưa thưa một góc trời.
Lơ lửng thuyền trăng treo nhánh liễu,
Thương người chờ đợi chốn xa khơi…

9)Thương người chờ đợi chốn xa khơi…
Lặng lẽ thả hồn dạo khắp nơi.
Dưới áng mây hồng chim nhạn lượn,
Trên dòng nước biếc lục bình trôi.
Mênh mông biển mộng thuyền rong ruổi,
Bát ngát rừng mơ lá rã rời.
Đối cảnh trời chiều khơi nỗi nhớ,
Sầu đầy biết đến lúc nào vơi!?

10)Sầu đầy biết đến lúc nào vơi!?
Tri kỷ tri âm hiểu thấu đời,
Mỗi phút sum vầy tim khắc ý,
Từng giây tiễn biệt dạ ghi lời.
Trăng nghiêng ngắm biển vì yêu nước,
Đất ngửa nhìn sao bởi mến trời.
Vũ trụ bao la mình nhắn gởi,
Nỗi lòng thương nhớ tới ngàn nơi.

11)Nỗi lòng thương nhớ tới ngàn nơi
Dõi mắt nhìn xa khắp đất trời.
Liễu ở Tây Hồ còn ngóng đợi,
Người qua Bến Hải mãi chia phôi.
Sông ngăn quạnh vắng mong đò cũ,
Núi cách u buồn úa lá tơi.
Tủi trải sầu lan tràn sóng biếc,
Thuyền đi biền biệt bặt tăm hơi!

12)Thuyền đi biền biệt bặt tăm hơi!
Mang bóng hình ai suốt cuộc đời.
Dọc dãy núi cao vàng lá rụng,
Bên bờ sông lạnh trắng sương rơi.
Quay về xóm cũ thương người quá!
Trở lại quê nghèo nhớ bạn ơi!
Một chút nỗi lòng xin gởi gió,
Cùng thu bày tỏ mãi chưa vơi…

13)Cùng thu bày tỏ mãi chưa vơi…
Mộng dệt thơ trao chửa cạn lời.
Ô thước bắc cầu liền một dải,
Trăng vàng soi bóng kết hai nơi.
Lời hay khắc trí không phai nhạt,
Ý đẹp in tâm chẳng tách rời,
Bạn nhỉ,từ đây trên cõi ảo,
Mình là tri kỷ của nhau rồi.

14)Mình là tri kỷ của nhau rồi
Cách trở đôi phương giữa cuộc đời.
Lấy túi càn khôn gom lá rụng,
Mang bầu vũ trụ chứa châu rơi.
Lời vàng trải rộng mênh mông đất,
Ý ngọc bay cao bát ngát trời.
Mỗi độ thu về lòng luyến tiếc,
Một người bạn cũ ở xa khơi…
Thi Nang

TÌNH TRONG MƠ

Canh trường thao thức suốt đêm đông
Muốn gửi sang em hạt nắng hồng
Sương lạnh giăng sầu lên cảnh vắng
Vạc buồn thả tủi xuống vườn không
Ôm mơ nhớ bạn luôn trông ngóng
Ấp mộng thương người mãi đợi mong
Rời bến thuyền đi chưa trở lại
Còn đây bóng cũ khắc ghi lòng
Thi Nang

NGĂN CÁCH

Bao ngày vất vả sống tha hương
Nhớ chốn quê xưa nhớ mái trường
Đất tách mỗi người đi một hướng
Trời đày đôi lứa ở hai phương
Sương sa cuối nẻo mờ hình liễu
Khói tỏa bên đường mịt bóng dương
Nắng nhạt chiều rơi trên lưới nhện
Cho lòng đọng mãi mối tơ vương
Thi Nang

 

TỈNH MỘNG

Tàn đông tỉnh mộng xuân rồi 
Ân tình duyên nợ hoa trôi chán chường! 
Còn chi để nhớ để thương? 
Để sầu để mộng để vương vấn lòng? 
Dù cho tát cạn biển đông 
Cũng không tìm được bóng hồng ngày xưa! 
Can chi dãi nắng dầm mưa 
Thuyền tình nên đến bến bờ nương thân 
Mai vàng đón đợi chúa xuân 
Tuần hoàn vũ trụ xoay vần lo chi 
Bình tâm vững chí bước đi 

Ngại gì sóng gió,ngại gì tuyết rơi. 

Thi Nang

TANG THƯƠNG (Trận động đất lúc 8giờ ngày 26/12/2004)

Nhìn cảnh tang thương muốn đoạn trường, 
Một vùng động đất ở đại dương, 
Sóng thần quét ven Đông Nam Á, 
Đất bằng hóa biển mấy ai lường! 
  
Cái chết bất ngờ quá thảm thương! 
Cây gãy nhà tan khắp phố phường. 
Người đi không một lời từ biệt! 
Xe lật ngửa nghiêng các nẻo đường. 
  
Bao du khách vĩnh biệt quê hương! 
Sóng cả vô tình chẳng tiếc thương! 
Bao tàu ra đi không trở lại! 
Giữa biển xanh tang tóc,thê lương! 
  
Bao gia đình cam chịu gió sương! 
Màn trời chiếu đất rất đáng thương. 
Mẹ hiền ngồi khóc đàn con trẻ! 
Trời đất gây chi cảnh đoạn trường! 
  
Thương người đi vào cõi vĩnh hằng! 
Đêm nay ta đứng ngắm vầng trăng, 
Trăng tròn ai vấn vòng mây trắng, 
Mây trắng hay là mảnh khăn tang? 
  
Ta xin gởi chút tình nhân loại, 
Nỗi đau,xúc động đến muôn phương, 
Cho người mất và người còn lại, 
Đã đắm chìm vào cõi tang thương! 
  Thi Nang

Phạm Thái-Quỳnh Như

Khắc bóng in hình chẳng được lâu, 
Trai tài,gái sắc đã về đâu? 
Quỳnh Như nhớ bạn,hồn ngơ ngẩn! 
Phạm Thái yêu nàng,dạ đớn đau! 
Bể ái chôn vùi hoa héo rụng! 
Sông ân ấp ủ mạch thương sầu! 
Mẹ già sao nỡ ham giàu có? 
Để trẻ muôn đời vĩnh biệt nhau! 
                 Thi Nang