SUỐI MƠ

Lưa thưa cỏ biếc phủ quanh đồi,
Êm ả trong lành mát dịu thôi.
Đứng ở bên triền,cây dựa đá,
Xòe ra cạnh đỉnh,ngọn đâm chồi.
Trên dòng suối nhỏ con thuyền lướt,
Dưới ngón tay ngà bọt nước trôi.
Ngắm cảnh đầm sen kề bến đợi,
Nghe tâm sảng khoái thỏa mong rồi.
Thi Nang

VE ƠI ĐỪNG HÁT NỮA!

Hỡi lũ ve ơi đừng hát nữa!
Để cho ta thanh thản,êm đềm.
Nghe ve ngâm,mắt nhòa lệ ứa,
Thấy sầu dâng,dạ tái tê thêm.
Nung nấu lòng,phượng hồng phun lửa,
Xé tâm can,từng khúc ruột mềm.
Hết đứng lại nằm rồi tựa cửa,
Ve sầu ra rả suốt ngày đêm.
Thi Nang

HẠ NHỚ

Ba mươi bốn năm qua,
Tình em còn đọng mãi,
Mở thư xưa xem lại,
Lòng bồi hồi xót xa.
Ôi!Ve sầu ngân nga,
Lan xa lẫn tiếng gà,
Ru hồn anh tê tái,
Lặng nhìn phượng nở hoa.
Thời gian đã trôi đi…
Đời người qua nhanh quá!
Dù chia tay hai ngả,
Nhưng tình vẫn khắc ghi.
Đường đời trăm vạn nẻo,
Biết lối rẽ nơi nao?
Để tim gầy khô héo,
Ly sầu chồng chất cao.
Trang lưu bút còn đây,
Nhớ tóc em buông dài,
Từng sợi buồn óng ả,
Trong gió chiều bay bay…
Có duyên mà không nợ,
Quên đi rồi lại nhớ,
Dẫu thân nghìn dặm xa,
Nhưng tình khó phôi pha.
Thi Nang

HAI ĐẦU THƯƠNG NHỚ

Trích đoạn:
Nào còn đâu những ngày giờ tiệm cận
Triệt tiêu rồi những lúc bước song song
Thời gian đi cuộc đời đang chuyển động
Gặp nhau là giao điểm của chờ mong
TL -Mùa hạ 1974

HAI ĐẦU THƯƠNG NHỚ

Sân trường xưa phất phơ tà áo trắng,
Tóc em xanh bay dưới cánh phượng hồng.
Sông Sài Gòn lung linh ngàn tia nắng,
Thuyền nhấp nhô trên sóng biếc xuôi dòng.

Làn mây trôi lờ lững giữa tầng không
Mắt em rưng rưng lệ nhòa buồn bã,
Tóc em vương vương cả khung trời hạ,
Anh nén đau thương vào tận đáy lòng.

Em nghẹn ngào đưa tiễn anh qua sông,
Tay trao tay những vần thơ hẹn ước,
Dù đến bao giờ em vẫn đợi trông,
Người ra đi khắp nẻo đường đất nước.

Anh mang theo bao ân tình xứ sở,
Bóng dáng em yêu trong trái tim anh,
Chở trong lòng mình trăm thương ngàn nhớ,
Ước mong sao đất mẹ sớm yên lành.

Anh ở thượng nguồn,em gần cửa biển,
Nào còn đâu những giây phút bên nhau.
Nhìn về quê hương nhớ ngày đưa tiễn,
Mấy lá vàng rơi là bấy nỗi đau.

Đã có lần anh khắc tên lên lá,
Thả xuống dòng để gởi tới em yêu,
Nước mang lá đem ra miền biển cả,
Tím buốt lòng anh tím áng mây chiều.

Bao tháng năm dài thuyền chưa trở lại,
Em âm thầm nơi bến cũ chờ mong.
Sóng trên sông dội vào lòng tê tái,
Anh ra đi vì Tổ quốc non sông.

Xa cách hai đầu thương nhớ em ơi!
Ve sầu ngân nga,mưa sa tầm tã,
Thương em nhé,anh nơi vùng đất lạ,
Rừng núi đã chìm vào bóng chiều rơi.
Thi Nang
(Thương gởi về em yêu TL)

SUỐI TÌNH THƠ

Cây xanh nước biếc đượm tình thơ
Phảng phất hương hoa bướm lượn lờ
Cơn gió xuân sang mang nỗi nhớ
Chèo thuyền ngoạn cảnh dệt dây tơ.
Nước biếc ngóng ai mãi đợi chờ…!
Thời gian son sắt chảy vào mơ
Để tim ai vỡ,lòng ai đứt!
Khiến khách thi nhân mắt thẫn thờ…!
Thi Nang

EM MÃI LÀ MÙA THU CỦA ANH

Vạn lá vàng rơi nhuộm cảnh sầu
Ngàn cây trơ trụi dưới mưa ngâu
Từng giọt bay bay thay lệ ứa
Thu về ruột thắt,mắt quầng sâu.
Em ngồi chiếc bóng giữa đêm thâu
Vằng vặc vầng trăng đứng đỉnh đầu
Cảnh cũ còn đây,người xưa vắng
Nghe lòng tê tái,trái tim đau.
Đường thu ngập lá úa,khô ,nhầu
Dẫu tóc xanh xưa có bạc màu
Nhưng tình vẫn đẹp như trăng sáng
Bây giờ và mãi đến ngàn sau.
Thi Nang