CẢNH VẮNG

Cây ngơ ngẩn nhìn dòng nước lạnh
Mây lang thang che ánh trăng đông
Để ai sớm tối đợi mong
Chìm vào cảnh ấy thấy lòng tái tê
Trăng đi mãi chưa về bến cũ
Nước ngừng trôi ủ rũ trên dòng
Vài nhà đứng lặng bên sông
Trời buồn cảnh vắng lắng trong tim người
Trăng ở đâu không cười với nước?
Nước âm thầm ngắm trước trông sau!
Mênh mông ảm đạm nhuộm màu
Một vùng quạnh quẽ dàu dàu nước mây!
Thi Nang

ĐỢI TRÔNG

Lá thu tàn rét đông lại đến
Gió xuân qua để bến hạ chờ
Mưa rơi ướt đẫm trang thơ
Mong vầng trăng sáng soi bờ sông Tương
Trời không trăng đêm trường quạnh quẽ
Đất vắng người đời sẽ buồn hiu
Một mình trước cảnh cô liêu
Đêm đêm thương nhớ chiều chiều đợi trông

Thi Nang