CÔ GIÁO VÙNG XA

Từ biệt người thân ở thị thành
Em về giảng dạy chốn rừng xanh
Đường xa khói bụi mờ hình bóng
Dặm thẳm đồi cây rợp lá cành
Lúc dẫn qua sông cầu lắt lẻo
Khi dìu vượt suối nước long lanh
Không gì cn được lòng thương trẻ
Cô giáo vì trò dưới mái tranh
Thi Nang

KHẮC KHOẢI

Khắc khoải năm canh bạc mái đầu!
Hỡi người bạn thiết đã về đâu?
Nhìn hình liễu rủ khơi tâm nhớ
Ngắm bóng trăng soi gợi dạ sầu
Dế thả cung buồn gieo nỗi xót
Gà buông điệu thảm gọi niềm đau
Mền đơn gối chiếc trong đêm lạnh
Khắc khoải năm canh bạc mái đầu!
Thi Nang