TRĂNG NGÀ

Bóng nỡ quên hình đã tách đôi!
Mỗi phương một nửa cách xa rồi!
Ôm sầu nhớ mãi khi kề má,
Ấp tủi thương hoài lúc áp môi.
Chịu đựng cho qua thời luyến ái,
Cầu mong thoát khỏi kiếp luân hồi.
Người ơi!Có thấu đêm đông lạnh!
Ngửa mặt nhìn trời khóc nguyệt côi!
Thi Nang