NÁT CÕI LÒNG

Lướt nhẹ qua rèm ngọn gió đông
Từng cơn giá lạnh buốt tim hồng
Vầng trăng rắc tủi bên thềm vắng
Tiếng vạc gieo sầu giữa khoảng không
Ước buổi xuân về cho đất ấm
Mong ngày hạ đến để trời trong
Ngoài song tuyết rụng hoa tàn úa
Dõi mắt nhìn xa nát cõi lòng!
Thi Nang 

TÌNH XƯA

Tận cõi xa mờ lạnh tuyết đông!
Vì sao má phấn lại phai hồng?
Người nơi góc bể còn thương lắm!
Kẻ chốn chân trời có nhớ không?
Dẫu khổ mà tâm như ngọc sáng,
Dù buồn nhưng dạ tựa gương trong.
Bao năm cách trở sầu thê thiết!
Mang mối tình xưa trĩu nặng lòng!
Thi Nang

ANH Ở QUÊ NHÀ

Quê nhà anh ở chẳng đi đâu!
Giờ ghé thăm em gặp buổi đầu.
Chớ giận nhiều khi đành đợi miết,
Đừng hờn lắm lúc phải chờ lâu.
Chân chồn,mắt mỏi,vì thương quá!
Dạ xót,lòng buồn,bởi nhớ nhau!
Trở lại vườn xưa bên xóm nhỏ,
Mới hay lá rũ,đóa hoa sầu!
Thi Nang

THUỞ BÉ XƯA

Ước được quay về thuở bé xưa,
Biết đâu là thiếu biết đâu thừa!
Nhìn tà áo trắng qua cầu nhỏ,
Ngắm ánh trăng vàng lọt vách thưa.
Trước cổng đầu xanh hay thích ghẹo,
Trong sân tuổi trẻ mãi ham đùa.
Giờ còn đọng lại trong tâm khảm,
Dẫu tóc bạc màu với nắng mưa.
Thi Nang

ĐỢI THUYỀN XƯA

Đêm ngày khắc khoải đợi thuyền xưa
Lệ chảy vào tâm những giọt thừa
Gió giật xơ rơ hàng trúc cỗi
Sương trùm lạnh lẽo dãy nhà thưa
Lời vàng thuở ấy chưa quên hẹn
Tiếng ngọc năm nao chẳng dám đùa
Tách bến xa bờ không trở lại
Đến giờ trót đã mấy mùa mưa.
Thi Nang

NHỚ BẾN XƯA

Mỗi độ đông về nhớ bến xưa
Mơ nhiều mộng lắm vẫn chưa thừa
Cành khô nhạt sắc trên cây trụi
Lá héo phai màu dưới cỏ thưa
Sóng gợn xanh dòng khi tiễn biệt
Mây bay đỏ má lúc trêu đùa
Mang bao kỷ niệm cùng năm tháng
Quán trọ trời chiều đẫm nước mưa.
Thi Nang