CƯƠNG QUYẾT RA ĐI

Xa nhà tự lúc tóc còn xanh
Biệt xóm lìa quê bỏ thị thành
Vững dạ trai hùng nơi sóng biển
Bền lòng gái đảm chốn lều tranh
Rèn tâm luyện tánh không mê lợi
Giữ ngọc gìn vàng chẳng hám danh
Cương quyết lên đường vì lãnh thổ
Cầu mong Tổ quốc được yên lành.
Thi Nang

MƠ XUÂN

Mơ màng một giấc… chẳng là bao…!
Ong bướm vờn quanh nước mật trào
Phảng phất hương đưa mùi thú vị
Chập chờn bóng vẽ nét thanh tao
Mai vàng nẩy nụ lay cành đón…
Đào thắm xòe hoa vẫy cánh chào…
Mắt đắm hồn say nơi cõi mộng
Trông hình én liệng giữa trời cao.
Thi Nang

ĐÊM ĐÔNG NHỚ BẠN

Chợt thấy đêm đông tuyết trắng cành!
Âm thầm nhớ bạn ở rừng xanh
Tâm buồn lúc ngắm làn mây bạc
Dạ buốt khi nhìn bóng thỏ thanh
Ngửa mặt trông trời sao lấp lánh
Nghiêng đầu ngó bể nước long lanh
Đường xưa lối cũ chưa phai nhạt
Đọng lại trong lòng những khúc quanh…
Thi Nang

ĐẦU ĐÔNG MAI NỞ 4

Vui cùng thê tử với vườn xanh
Tạo hóa pha màu khéo vẽ tranh
Lác đác sương rơi mùa giá lạnh
Lăn tăn sóng gợn nước trong lành
Nhìn ra trước ngõ mai vàng cánh
Ngoảnh lại sau hiên trúc biếc cành
Dạo bước quanh nhà ta ngắm cảnh
Nghe lòng nhẹ nhõm dưới trời thanh.
Thi Nang

MÙA ĐÔNG MAI NỞ

Lặng ngắm hoa mai điểm rực cành
Đông về lạnh giá lá còn xanh
Mưa phun giọt tủi lên đài biếc
Nắng rải tia sầu xuống nụ thanh
Lắm gió nhưng tràng chưa nát vụn
Nhiều sương mà nhụy vẫn nguyên lành
Gìn màu giữ sắc không thay đổi
Mặc lũ ong vờn bướm lượn quanh.
Thi Nang

ĐẦU ĐÔNG MAI NỞ

Đầu đông mai đã nở trên cành
Mấy đóa hoa vàng giữa nụ thanh
Trắng giọt sương sa vùng đất xám
Đen màn mây tụ cõi trời xanh
Vườn cây chửa tỉnh cơn mơ đẹp
Thảm cỏ còn say giấc mộng lành
Se thắt lòng người trong giá lạnh
Bung tràng hé nhụy bướm vờn quanh.
Thi Nang

ĐÊM ĐÔNG LẠNH LẼO

Lặng ngắm lưng trời cánh vạc bay
Mây che nguyệt khuyết buốt tim này
Sương mờ rắc thảm lên dương liễu
Gió lạnh gieo buồn xuống cỏ may
Tẻ nhạt hình sao sau khóm lá
Âm u bóng thỏ trước đôi mày *
Thầm trông cảnh vật đầy thương cảm
Đứng giữa đêm trường ảm đạm thay!
Thi Nang

* bóng thỏ:là bóng trăng do tích xưa truyền lại,trong Truyện Kiều của Nguyễn Du có câu:”Trải bao thỏ lặn ác tà”.