NHỚ CHẶNG ĐƯỜNG ĐÃ QUA

THẦY GIÁO VÙNG XA
Anh là Thầy giáo vùng xa
Sớm chiều bục giảng thiết tha gởi tình
Đầu xanh, ánh mắt ngước nhìn
Bảng đen, phấn trắng… lung linh nét đời
Tình anh cũng giản đơn thôi
Mà sao rộng lớn như trời bao la
Anh là Thầy giáo vùng xa
Gởi vào con chữ đậm đà tình yêu…
Người lính – 14.3.2009
_____________________________

NHỚ CHẶNG ĐƯỜNG ĐÃ QUA
 
Bao năm nắng sớm mưa chiều
Băng rừng vượt suối gặp nhiều khó khăn
Thất mùa hết gạo để ăn *
Củ nầng,củ sắn cùng măng độn vào **
Giúp bao tử đỡ cồn cào
Lòng người lúc đó khác nào thép tôi.
Quãng đời khốn đốn qua rồi
Bây giờ nhìn lại bồi hồi nhớ thương
Thương em nhỏ dưới mái trường
Nhớ người đồng nghiệp chung đường ra đi
Dù cho vất vả sá gì!
Sông sâu,rừng thẳm xanh rì cỏ cây
Nhớ đồng bào ở nơi đây
Hiền hòa chất phác tràn đầy nghĩa nhân
Đời trai chẳng ngại xa gần
Đem tài sức trẻ góp phần nước non
Thi Nang
*Năm 1977 hạn hán thất mùa nên phải ăn độn
**Củ nầng:một loài dây leo có củ ở dưới đất,thường mọc hoang ở trong rừng,đào lên rồi mang về nhà thái mỏng,ngâm vào nước và thay nước nhiều lần,nấu chín mới dùng được.
- măng: là đọt non của cây le(cùng họ với tre,trúc và tầm vông),rung cây cho rụng đọt xuống ,đem về luộc chín mới dùng được