QUAY VỀ BẾN CŨ VƯỜN XƯA (Ngũ độ thanh – Thể xa luân)

Quay về bến cũ buổi chiều đông
Gió thổi từng cơn lạnh lẽo đồng
Ảm đạm mây vần trên dãy núi
Âu sầu lá rũ cạnh bờ sông
Người qua nẻo đó hằng mong đợi
Kẻ ngụ nơi này mãi ngóng trông
Trở lại vườn xưa nhìn khắp chỗ
Mà sao chẳng thấy nụ hoa hồng!

Gió thổi từng cơn lạnh lẽo đồng
Khơi nhiều kỷ niệm chốn đầu sông
Thuyền ra biển rộng âm thầm nhớ
Bến ở quê nghèo lặng lẽ trông
Quạnh quẽ khu vườn pha ráng đỏ
Đìu hiu mặt nước cẩn mây hồng
Hằn sâu nỗi xót vào tâm khảm
Nhỏ giọt u buồn giữa rét đông

Âu sầu lá rũ cạnh bờ sông
Suốt cả năm mùa vẫn đợi trông
Mỗi buổi âm thầm yêu tóc mượt
Từng đêm lặng lẽ nhớ môi hồng
Lên thuyền,áo mỏng dầm mưa hạ
Vượt biển,thân gầy dãi gió đông
Chẳng ngại đường xa nhiều sóng vỗ
Về thăm xóm cũ ở ven đồng

Kẻ ngụ nơi này mãi ngóng trông
Hình xưa khắc đậm ở tim hồng
Thương ngày xuống biển trong mùa hạ
Hẹn buổi lên bờ giữa tiết đông
Vẫn ước cho người xây dựng đảo
Hằng mơ để bạn ghé thăm đồng
Nhìn quanh ẩn hiện làn sương trắng
Đã phủ u buồn một khúc sông

Mà sao chẳng thấy nụ hoa hồng!
Lặng lẽ bên vườn trước cảnh đông
Thưở ấy nguyên lành chưa rã nhụy
Giờ đây rệu nát mãi xa đồng
Im lìm lá mục nằm ven bãi
Ủ rũ thân gầy đứng cạnh sông
Não khắc bao ngày thơ thẩn đợi
Tâm hằn những tháng mỏi mòn trông
Thi Nang