VỌNG CỐ NHÂN

Ngoài song lá rụng đã khô dần
Giữa buổi thu về vọng cố nhân
Nẻo cũ hôm nào qua mấy lượt
Đường xưa độ ấy trải bao lần
Vào nơi xóm quạnh thương thầy khổ
Ở chỗ quê nghèo nhớ bạn thân
Dẫu đến trường xa lòng chẳng ngại
Người đi gánh chịu cảnh phong trần
Thi Nang