NHỚ TRƯỜNG XƯA

 

Thu về vàng lá rơi rơi

 

Dưới cầu nước chảy trên trời mây bay *

 

Hiu hiu lành lạnh heo may

 

Bồi hồi nhớ lại những ngày thân thương

 

Nhớ thầy cô nhớ mái trường

 

Nhớ người bạn cũ chung đường về đi

 

Nhớ trường Trung học Củ Chi

 

Sân tràn ngập nước mỗi khi mưa nhiều. **

 

Dáng xưa tha thướt yêu kiều

 

Gợi bao kỷ niệm bao điều nhớ nhung…

 

Chia ly hẹn buổi trùng phùng

 

Nhưng rồi biền biệt tận vùng rừng sâu!

 

Sông ngăn núi cách hai đầu

 

Đường đời vạn nẻo tìm đâu lối về!

 

Ngậm ngùi nhớ lớp thương quê

 

Trường ơi!Mình sẽ trở về ghé thăm…

 

Thi Nang

 

 

*Từ nhà mình đến trường Trung học Củ Chi phải đi qua hai cầu bắc ngang qua hai con suối.Vào lúc đó(1968) nước suối ở hai cầu này trong veo.

 

**Sân trường Trung học Củ Chi vào thập niên (1960-1970)

 

còn trũng,vì nơi này trước đó là một cái bàu,nên đến mùa mưa nhiều thì nước sẽ tràn ngập cả sân trường.Bây giờ thì không còn ngập nước nữa.

 

 

 

 

 

GỬI TÌNH

Gửi tình vào ánh bình minh
Gửi tình vào nước lung linh mặt hồ
Gửi tình vào nhánh liễu bồ
Gửi tình vào chiếc lá khô trên cành
Gửi tình vào sóng biển xanh
Gửi tình vào ánh trăng thanh đêm rằm
Gửi tình vào chốn xa xăm
Cho người chung thủy bao năm đợi chờ
Gửi tình vào những vần thơ
Nhờ mây chở đến bến bờ nhớ thương
Gửi tình vào mỗi bước đường
Ngăn sông cách núi đoạn trường xiết bao!
Thi Nang

VÔ TÌNH 2

Vô tình trước cảnh buồn đau
Vô tình thấy lá vàng màu bay xa
Vô tình trước những đóa hoa
Vô tình quên lãng quê nhà thân thương
Vô tình ly biệt đôi đường
Vô tình quên bến sông Tương đợi chờ
Vô tình lá thắm quên bờ
Vô tình mây xám che mờ bóng trăng
Vô tình lòng lạnh như băng!
Vô tình như thế được chăng hỡi người!
Thi Nang

VÔ TÌNH

Vô tình chi hỡi đông phong
Gieo sầu trải lạnh cho lòng người đau
Vô tình thấy lá phai màu
Nao nao sóng nước dàu dàu cỏ cây
Vô tình trời hạ giăng mây
Mưa rơi vào dạ đong đầy xót xa
Vô tình cánh én lượn qua
Báo mùa xuân đến sao hoa kém hồng!
Vô tình vườn cũ xa trông
Đường xưa còn đó mà không lối về
Vô tình chi hỡi trăng thề
Chia đôi hai mảnh tái tê hồn người!
Thi Nang