ĐI TẮM BIỂN VŨNG TÀU

Rủ nhau đi tắm biển Vũng Tàu
Ô tô dừng lại ở bãi sau
Đoàn người tiến bước vào nhà mát
Nữ tú nam thanh đủ sắc màu.

Mây trắng đang bay đến phương nào?
Xa xa thấp thoáng dáng con tàu
Sóng vẫy nhấp nhô màu nước biếc
Xanh xanh dãy núi đứng cao cao.

Chuồn chuồn bay thấp báo mưa rào
Người mua chỗ nghỉ kẻ thuê phao
Ngồi trên ghế xếp nhìn sáu cõi
Tóc bay trong gió,sóng rì rào.

Thanh niên chuyền bóng nhựa cho nhau
Em bé bám vào những chiếc phao
Da ngà vóc ngọc bơi trong nước
Tất cả vui đùa với sóng xao.

Giữa trưa ngừng tắm bụng cồn cào
Quây quần ngồi chén bữa cơm khao
Từng đám mây đen ùn ùn đến
Cơn mưa nặng hạt đổ ào ào.

Gió làm biển động sóng dâng cao
Lô xô cuồn cuộn nước trắng phau
Mưa gió qua rồi trời xanh mát
Mặt biển nhấp nhô biếc một màu.

Núi,nước,trời,mây đẹp biết bao!
Mười phương tìm đến cảnh thanh tao
Xin chào tạm biệt hòn ngọc bích
Người về nhớ biển dạ nao nao.
Thi Nang

EM ĐƯA ANH QUA SÔNG

Em đưa anh qua sông
Vào buổi sáng đầu đông
Gió bồng xanh suối tóc
Nắng hôn má em hồng
Sóng nhấp nhô giữa dòng
Nén lòng không dám khóc
Nuốt lệ thương vào trong…
Về nhà nhớ đợi mong…

Em đưa anh qua sông
Giữa đông vẹn chữ tòng
Sầu vương đôi mắt ngọc
Liễu buồn đứng cạnh thông
Mây lững lờ trên không
Tuyết bay bay trắng đồng
Rơi nhiều hạt lên má
Thay cho lệ tiễn chồng.

Em đưa anh qua sông
Vào một chiều cuối đông
Thuyền ngược dòng giá lạnh
Tuyết rơi rơi trong lòng
Em về chốn cô phòng
Anh vì dân vì nước
Rạng danh cháu Tiên Rồng
Đành vui sau khổ trước.

Em đưa anh qua sông
Trong đêm đông rét buốt
Em mỏi mòn chờ trông…
Ối!Bào gan thắt ruột!
Anh chẳng phải Kinh Kha
Em không là Di Cát
Mà sao biền biệt xa?
Để tim em tan nát!

Nhìn sông lòng tê tái!
Anh đi không trở lại!
Bến cũ vẫn còn đây
Liễu rũ cạnh mai gầy.

Thương người đi mãi mãi!…
Hy sinh vì nước này!
Thi Nang

CHIỀU ĐÔNG

Chiều đông nắng dịu má em hồng
Nghe tiếng đàn ngân khắc khoải lòng
Chạnh nhớ người xưa bên bến vắng
Phương trời xa đó có buồn không?

Sóng biếc vỗ thuyền chiều xưa ấy,
Bây giờ còn mấy khách qua sông?
Nhìn khói nhìn mây nhìn nước chảy 
Trọn đời nhớ mãi một chiều đông.
Thi Nang

CHÀO MỪNG NGÀY NHÀ GIÁO VIỆT NAM. Ngày 20/11

Mỗi năm Nhà Giáo có một ngày
Ngàn hoa tươi thắm nở trên tay
Sách vở gối đầu râu tóc bạc
Áo quần vương bụi phấn bay bay.

Từng năm từng tháng lại từng ngày
Dắt dìu em nhỏ từng phút giây
Đêm khuya miệt mài trang giáo án
Truyền cho trò ý đẹp lời hay.

Đường núi sông thênh thang tiến bước
Đàn em khôn lớn đã xa bay
Đem trí tài dựng xây đất nước
Cho quê hương rực rỡ tương lai.

Bến đò xưa bao người ngoảnh lại?
Mái trường xưa nay vẫn còn đây
Khoảng trời xưa còn vương vấn mãi
Ông lái đò trên bến sông này!
Thi Nang

THU ĐỢI

HUN HÚT ĐƯỜNG THU MÃI ĐỢI AI!
NHỚ THƯƠNG THƯƠNG NHỚ BIẾT BAO NGÀY!
SÁNG VỊN CÀNH HỒNG NHÌN LÁ RỤNG
CHIỀU NƯƠNG GỐC LIỄU NGẮM CHIM BAY

LÁ RỤNG ĐƯỜNG THU VÀNG TÍM TÁI
NGƯỜI ĐI ĐI MÃI,MẤY NĂM DÀI?
BIẾT ĐẾN BAO GIỜ QUAY TRỞ LẠI?
CHUNG TAY XÂY DỰNG ĐẸP TƯƠNG LAI.
THI NANG

NÚI MÂY

Chiều hôm hé sáng cõi trời tây 
Cao vút tầng không ngọn núi mây 
Xanh đen sừng sững,song song đứng 
Lơ lửng đầu non mảnh trăng gầy. 
  
Thời tiết tạo ra cảnh núi này 
Xa trông cứ ngỡ đá cùng cây 
Khoảnh khắc hóa ra hình hổ,chó 
Ngoảnh đầu nhìn lại bóng chiều bay 
  
Tường đêm ngăn núi đó người đây 
Ngồi nhìn núi biến từng phút giây 
“Bức tranh vân cẩu “còn đâu nữa! 
Còn lại cùng ta mảnh trăng gầy. 
Thi Nang 

MẸ VÀ TRE

Quanh quanh xóm nhỏ một hàng tre
Râm mát đường mòn lá xanh che
Trải bao năm tháng sương mưa nắng
Những buổi trưa hè rộn tiếng ve.

Xanh xanh rợp bóng độ thu về
Gió thổi rì rào mát xóm quê
Tre là nhân chứng cho đôi lứa
Bên nhau dạo bước dưới trăng thề.

Giặc càn giày xéo xóm làng ta
Đau thương tang tóc khổ muôn nhà
Người ra đi bao giờ trở lại?
Nghẹn ngào nuốt lệ để chia xa…

Căm hờn giặc,tre thành chông sắc
Bảo vệ mình,bảo vệ quê hương
Giặc nhảy vào tre đâm thẳng giặc:
Gã nhào xuống hố,gã bị thương.

Mẹ ngăn đường cản xích xe tăng
Bám đất yêu thương,giữ xóm làng
Đánh quân thù bằng lời ru ngọt
Nhiều phen giặc rã ngũ tan hàng.

Mẹ già rứt ruột tiễn con đi
Tre nghiêng chào mẹ chẳng nói gì
Những giọt sương thu vương trên lá
Rơi vào tóc mẹ khóc chia ly.

Mẹ già ra ngõ ngóng trông con
Đường quê hun hút dấu chân son
Mấy lá tre rơi trên áo mẹ
Thương cho thân mẹ đã gầy mòn.

Đông giá măng non vẫn vương mầm
Bao năm lệ mẹ chảy vào tâm
Thương nhớ âm thầm trong quạnh vắng
Chiều quê,mắt dõi cõi xa xăm.

Xuân về tóc mẹ trắng như sương
Tre nghiêng chào mẹ đứng bên đường
Đón đợi con về vui chiến thắng
Cờ sao phất phới khắp quê hương.

Nhưng con của mẹ chẳng quay về!
Lòng mẹ quặn đau,xót tái tê!
Vàng lá thu rơi vàng lối cũ…
Đỏ cả đất trời đỏ xóm quê….
Thi Nang

SÁNG MÙA ĐÔNG Ở TRƯỜNG

Nhạt mờ mây khói giữa tầng không
Hiu hiu se lạnh ngọn đông phong
Tiếng sẻ gọi đàn kêu ríu rít
Rung rinh cành lá dưới vầng hồng.

Khoe sắc trên cành điệp trổ bông
Ngân vang tiếng trẻ ở trong phòng
Giữa lá bàng xanh chen sắc đỏ
Dáng cô nho nhỏ tựa gương trong.

Sương tan,nắng ấm,gió ru lòng
Vượt khỏi Vũ Môn cá hóa Rồng
Từng lớp vươn vai thành Phù Đổng
Đem tài xây dựng đẹp non sông.
Thi Nang