CHIỀU ĐÔNG NHỚ BẠN XƯA (Ngũ độ thanh)

Chiều đông ráng đỏ nhuộm chân trời
Ngoạn cảnh trong vườn lá khẽ rơi
Gốc đã gầy khô điều trụi lủi
Cành đang mục ruỗng trúc tơi bời
Thương người vượt suối đi ngàn nẻo
Nhớ kẻ băng rừng ngã một nơi
Chẳng rõ giờ đây còn mấy bạn?
Cùng qua giá lạnh ở trên đời!
Thi Nang