KHÓC CHA

Thiên nhiên tạo ra hình sông núi, 
Tính đến nay mấy tuổi vẫn còn? 
Thương cha tám chục xuân non 
Trở về với cõi càn khôn vĩnh hằng. 
Giữa trưa nắng sầu giăng phủ kín! 
Đúng vào ngày hăm chín tháng mười 
Hay tin cha đã mất rồi 
Nghìn thu vĩnh biệt,trời ơi,hỡi trời! 
Nơi sân trường con rơi lệ thảm 
Đất quay cuồng,ảm đạm khói mây 
Gan bào,ruột thắt,hồn ngây 
Người buồn hoa lá cỏ cây cũng buồn. 
Con về thấy mẹ tuôn đẩm lệ 
Em gái ngồi khóc kể đớn đau 
Lặng người tim nhói nghẹn ngào 
Cả nhà thương tiếc buồn đau vô cùng. 
Suốt đời người tay bùn chân lấm 
Che nắng sương một tấm áo tơi 
Bán thân cho đất cho trời 
Làm ra hạt gạo nuôi đời các con. 
Ngoài đồng,cha lo toan chu đáo 
Nhà ta nghèo bữa cháo bữa cơm 
Nghèo mà sạch,rách mà thơm 
Cần cù lao động sớm hôm nhọc nhằn 
Thời chống Pháp khó khăn gian khổ 
Cha tham gia cắt gỗ ngăn sông 
Đi đào địa đạo hầm chông 
Chân không,tay gậy tầm vông diệt thù. 
Khi gặp mẹ đầu bù tóc rối 
Có gia đình nhiều nỗi lo âu 
Trở về cuốc bẫm cày sâu 
Chăm lo ruộng lúa vườn trầu liếp rau. 
Thời chống Mỹ khổ đau tang tóc 
Mái nhà tranh bồ thóc lửa thiêu 
Gom dân áp bức đủ điều 
Vào khu chiến lược sớm chiều nhớ quê 
Cùng rủ nhau trở về nhà cũ 
Làm lều tranh hầm trú tránh bom 
Nhưng mà chẳng được mấy hôm 
Giặc càn đốt sạch,lùa gom dân mình 
Đau lòng trước tình hình đất nước 
Cha về ấp chiến lược Bình Hòa 
Ở đây xa cách quê nhà 
Cha đi làm mướn sống qua tháng ngày 
Hòa bình đến về ngay quê cũ 
Cả nhà ta lam lũ chuyên cần 
Có ăn có mặc dần dần 
Mới xây nhà mới được gần một năm 
Chưa bao lâu cha lâm bệnh nặng 
Cả nhà lo nhưng chẳng giảm đau 
Đời người nhiều nỗi lao đao 
Sao mà vội vã đi vào thiên thu! 
Cha về cõi hư vô tĩnh lặng 
U sầu thay!Đầu trắng khăn tang! 
Cháu con qùi lạy hàng hàng 
Khói hương nghi ngút lòng càng tái tê. 
Bà con cô bác về phúng viếng 
Xót thương cùng gia quyến của ta 
Tình làng nghĩa xóm gần xa 
Chính quyền,đơn vị dâng hoa chia buồn. 
Cha ơi!Các con tuôn suối lệ 
Khóc người cha trời bể cao sâu 
Vô cùng thương tiếc u sầu! 
Đời người mưa nắng dãi dầu lầm than 
Chưa được mấy ngày nhàn thân xác 
Vội ra đi,tan nát lòng con 
Nghìn năm núi đá dẫu mòn 
Tình thâm phụ tử mãi còn cha ơi! 
Thi Nang

(29-10-2000-Âm lịch) 

 

SÓNG NGẦM

Em chẳng nói…bây giờ mới biết!
Để người đi… da diết buồn đau!
Bao thu lá đã khô nhàu,
Mà tim ai vẫn tím màu xót thương!

Vượt dặm trường,xa quê thấy tủi!
Đâu màng chi biển,núi ngăn mình.
Vì sao em lại nín thinh?
Khi anh biệt đóa hoa xinh bên đời.

Nhớ kẻ ở phương trời đợi mãi!
Mấy năm dài lệ chảy vào tâm!
Đêm ngày lầm lũi,lặng câm,
Lắng nghe từng đợt sóng ngầm xoáy qua!
Thi Nang

LẠNH LÙNG!

Ngọn gió đông về,người có biết?
Khi nhìn dòng nước xiết thêm đau!
Áo xưa giờ đã tơi nhàu,
Mà sao mặt vẫn dàu dàu tiếc thương!?

Mắt biếc nào còn vương lệ tủi,
Mờ mờ bay khói bụi quanh mình,
Dằn lòng đứng lặng làm thinh,
Xa nghe tiếng mõ lời kinh giữa đời.

Buổi tiễn đưa thuyền rời bến mãi,
Để từng đêm khắc khoải trong tâm,
Lạnh lùng với chiếc bóng câm,
Thời gian mỗi khắc âm thầm trôi qua…!
Thi Nang

LY HƯƠNG NGÂM KHÚC

An Nhơn Tây! Cố hương hoa gấm,

Quê nội giờ còn thắm tươi không?

Đất bằng nổi sóng đau lòng

Khiến dân làng phải ly hương não nề!

Giờ đây ta nhớ quê khôn tả,

Nhớ năm xưa cây lá xanh xanh,

Lưa thưa nhà ngói nhà tranh,

Con đường đất đỏ quanh quanh trong làng.

Ta lại nhớ mấy hàng tre biếc,

Cơn gió lùa,mấy chiếc lá rơi,

Tre kêu kẽo kẹt từng hồi,

Cung đàn tuyệt diệu của thời yên vui.

Nhớ biết bao!Dây gùi,khóm chuối,

Dăm hàng cam,gốc ổi,thân lê

Mỗi năm mỗi độ hè về,

Lá xanh quả ngọt sum sê cành oằn.

Ôi nhớ quá!Năm căn nhà nhỏ,

Mái tranh nghèo,dù khổ nhưng vui

Biết bao kỷ niệm chôn vùi

Chôn nhau cắt rốn ngậm ngùi nhà ơi!

Xoài trước ngõ,ta chơi thường bữa,

Điều sau nhà tuổi chữa là bao

Nép minh dưới mấy hàng cau,

Đẹp sao cảnh vật một màu thiên nhiên.

Ôi tịch mịch!Cửa thiền rộng mở,

Mùi trầm hương,tiếng mõ bay xa,

Tiếng chuông thong thả ngân nga,

Mõi chiều,mỗi sớm sư già chiếc thân.

Nhớ biết bao!Nhân dân quen thuộc,

Đêm hiểm nghèo ,đèn đuốc thăm nhau

Vui cùng hưởng,khổ cùng đau,

Anh em chung giọt máu đào mà ra.

Nhớ thiếu nữ quê ta tha thướt

Yêu kiều thay!Từng bước chân đi,

Mỗi bước chân,một câu thi,

Thua chi Bao Tự,kém gì Tây Thi.

Nhớ nhạc sĩ lòng ta mến mộ,

Tài đàn như Tư Mã ngày xưa,

Nga nga chí tại rừng thưa,

Dương dương chí tại nước lờ đờ trôi.

Ôi đẹp bấy!Bầu trời buổi sáng,

Mặt chúa xuân ló dạng sau chồi

Vầng hồng soi thắm hoa tươi,

Người thời lao động,chim thời líu lo.

Buồn thay!Những chiều thu ảm đạm,

Ngẫng nhìn trời,mây xám mờ che,

Gió vàng thổi mát làng quê,

Lá vàng tuôn đổ bay về phương nao?

Sực nhớ lại ngày nào chạy loạn

Trung Hòa ta lánh nạn mấy năm

Quê nhà còn được về thăm,

Xuân qua ta chỉ về năm,ba lần

Vì Trung Hòa ở gần làng cũ

Ra đê nhìn cũng đủ thấy quê

Nhưng mà ta vẫn ủ ê

Cửa nhà chật hẹp khó bề làm ăn.

Mỗi khi ta nhìn làn khói trắng,

Từ quê xưa dưới nắng vươn lên,

Than ôi!Ta thấy buồn tênh

Những chiều quê cũ ai quên được nào.

Khói từ bếp bốc cao như thế,

Nhưng ta nào có để ý đâu

Bây giờ nhìn thấy càng sầu,

Càng lo,càng thảm,càng đau đớn lòng.

Vào một buổi chiều đông giá lạnh,

Áng mây chiều nhuộm cảnh buồn ơi!

Tai nghe pháo bắn vang trời,

Ta ra đê ngắm,thôi rồi quê ơi!

“Những thằng đui”hại đời ác quá!

Sao chúng mầy tàn phá quê ta?

Ôi thôi,pháo đã đốt nhà!

Khói đen mù mịt lửa đà bốc cao!

Đứng trên đê lòng đau tựa cắt

Nhìn tro bay nước mắt tuôn sa

Giơ tay hứng lấy tro nhà,

Nhưng tro bay bổng biết là về đâu?

Hỡi nhà ơi,biết bao kỷ niệm!

Giờ đây ta biết kiếm đâu ra?

Dựng nhà công khó mẹ cha,

Thế mà khoảnh khắc nhà đà thành than!

Cây quanh nhà cũng tàn theo lửa,

Vì không người để chữa nhà ơi!

Tay chân ta đã rã rời,

Đứng trông cảnh ấy lòng người đớn đau.

Màn đêm xuống ta vào nhà ngủ,

Nhưng lòng ta ủ rũ,đau đầu

Tiếc nhà,cây cảnh,cau trầu…

Bao nhiêu kỷ niệm gợi sầu bấy nhiêu.

Thế nhưng cảnh tiêu điều là mấy!

Vào sáng xuân trông thấy mà đau

Một đàn xe ủi đuổi nhau

Như con mảnh thú lăn vào quê xưa!

Quê ơi!Đã tỉnh chưa hay ngủ?

Thương quê không có đủ chân tay,

Thương quê không cánh mà bay,

Thương quê đứng đó đêm ngày với ai?

Tiếng máy xe gầm dài rồi dứt,

Cây từ từ ngã gục!Thương thay!

Nghìn năm ai biết một ngày?

Đó cây đã ngã,người đây não nề!

Tiếp theo nhau cây lê,cây bưởi…

Than ôi!Độc bấy lưỡi xe ơi!

Cây ta đang đứng giữa trời,

Dã tâm phá hủy cây nơi đất lành.

Trong chốc lát ngàn xanh vạn cổ,

Thành đất bằng,thành chỗ quạnh hiu.

Nhà ơi!Cây hỡi!Mến yêu,

Bao nhiêu cảnh đẹp,bấy nhiêu mỹ tình.

Cây ngã còn thấy hình cây ngã,

Nhưng hỡi ơi!Mồ mả Tổ Tiên,

Tổ Tiên dạo cảnh cửu tuyền,

Thế mà mồ mả chẳng yên với đời.

Đời loạn lạc khắp nơi dân khổ!

Biết về đâu có chỗ yên lành?

Chiến tranh khốc liệt hoành hành!

Nhà nơi Trung Lập tan tành,quê ơi!

Thân ta nay chân trời góc bể,

Bồng bềnh trôi,ta sẽ về đâu?

Bắc Hà ta ngụ đêm thâu,

Nhìn về quê cũ một màu tối đen.

Chốn Bắc Hà tuy quen lâu đấy,

Nhưng giờ đây ta thấy buồn tênh!

Buồn vì cảnh lá xa cành,

Buồn thân người tựa chỉ mành treo chuông.

Sau ta về Bình Dương tỉnh cũ,

Quận Lái Thiêu vườn phủ nơi nơi

Bình Hòa ta ở qua thời,

Trải xem cảnh vật xanh tươi hữu tình.

Đây rừng vườn xanh xanh đẹp bấy,

Đẹp mà chi trông thấy càng đau!

Tha hương khiến khách u sầu,

Tha hương sao khéo vẽ màu thiên nhiên!

Ta thầm hỏi cảnh tiên hay tục?

Thôi cho dù cảnh tục hay tiên,

Xanh xanh thơm ngát một miền

Nên thơ một cảnh điền viên đâu bằng?

Càng thấy cảnh càng tăng nỗi nhớ,

Mái tranh nghèo,quê cũ,vườn xưa

Còn đâu buổi sáng,buổi trưa,

Buổi chiều gió thổi lúa mùa xanh xanh.

Còn đâu đêm trăng thanh gió mát,

Ru hồn ta tiếng hát thanh thanh

Nào người nghiêng nước,nghiêng thành

Nào người nhạc sĩ bôn hành phương nao?

Nào còn đâu hàng cau cao vút

Lũy tre xanh cành trúc phất phơ

Cửa thiền tịch mịch hư vô,

Gió vàng gợn sóng mặt hồ lăn tăn

Nào còn đâu lá vàng trước ngõ,

Vèo vèo rơi trong gió mùa khô

Đa đa da diết thương nhà

Đau lòng tiếng quốc thiết tha gợi sầu!

Nào còn đâu đàn trâu về ấp

“Tiếng thổi tay” vang khắp ruộng đồng

Cùng diều giấy lượn trên không

Chiều quê thanh thản mục đồng cởi trâu

Nào còn đâu đất màu “mới lật”

Dãy dãy cong nhẵn mát trên đồng

Tù và giục xé làn sương,

Từng đoàn công cấy lên đường bước mau.

Ôi!Cuộc đời bể dâu chi bấy,

Quê xanh xanh giờ thấy gì đâu!

Còn chăng nắng úa cỏ khâu?

Lan trên đất trắng xây mồ cỏ cây!

Hay là còn khói mây ủ rũ!

Đống ngói tàn rêu phủ xanh xanh!

Hay còn một chén tro tranh!

Mưa chan gió thổi cũng đành chịu thôi!

Đêm từng đêm trăng soi lạnh lẽo,

Ngày lại ngày nắng chiếu đất không!

Thê lương cằn cỗi một vùng,

Quê ơi!Năm tháng lạnh lùng xiết bao!

  Chiến tranh nhẻ!Cớ sao độc thế!

Tạo hóa ơi!Dâu bể tang thương!

 

Dân làng khổ sở chán chường,

Lìa xa quê cũ đoạn trường biết bao!

Quê ơi!Những đêm sao trăng tỏ

Chốn đất này vạn cỏ ngàn cây

Đêm trăng cảnh đẹp thế này

Nhưng mà ta vẫn khôn khuây quê nhà.

Nhìn Tây Bắc quê ta hướng đấy

Càng trông sao càng thấy nhớ quê

Bao giờ ta mới được về?

Tủi mừng lần bước thăm quê điêu tàn!

Ngày thê lương mưa chan tê tái,

Lạnh lẽo thay!Dưới mái hàn gia,

Ngồi đây lại nhớ quê nhà

Trông về chỉ thấy mù mù dặm khơi.

Ta thương nhớ thế thôi quê nhé!

Xin quê đừng trách kẻ ly hương

Dù đi trăm hướng ngàn phương,

Lúc nào ta cũng nhớ thương quê nhà.

Thi Nang

(Viết xong vào ngày 02-6-1973)

BIỂN LẶNG

Biển yên lặng mà lòng gợn sóng

Giữa tim sầu khắc bóng trăng mơ

Từng cơn nước xoáy xô bờ

Hàng cây buồn bã đứng chờ gió lay

 

Bãi cát vàng chân ai in dấu?

Hỡi ngàn mây có thấu cho chăng!

Đêm nao dạo bước ngắm trăng

Nẻo xưa còn đó mà Hằng Nga đâu?

 

Để Hậu Nghệ u sầu thờ thẫn

Mắt thâm quầng đờ đẫn trông xa

Nhìn vào vũ trụ bao la

Thả hồn lên cõi thiên hà mênh mông…

Thi Nang 

TÌNH MẪU TỬ NGÂM KHÚC

Từ lúc quân Thanh lui về nước
Tính đến sau chưa được là bao
Việt Nam lâm cảnh binh đao
Ngoại bang giày xéo đồng bào quê hương
Tổ quốc đang trong vòng khói lửa
Nhân dân ta nát cửa tan nhà
Thanh niên từ giã mẹ già
Lên đường bảo vệ sơn hà Việt Nam.
Mẹ tiễn con âm thầm nuốt lệ
Con ra đi góc bể chân trời
Đau lòng rứt ruột con ơi!
Nhớ lời mẹ dặn,nhớ lời núi sông.
Mẹ mới vừa may xong tấm áo
Để con che mưa bão lạnh lùng
Dọc ngang chiến địa hãi hùng
Bom cày đạn xới một vùng tang thương

Nung ý chí kiên cường,dũng cảm
Sống hiên ngang,can đảm,trung trinh
Vì dân,vì nước của mình
Gian lao chẳng ngại,hy sinh không nề
Chiến đấu cho quê hương xứ sở
Cho giống nòi rạng rỡ tương lai
Xả thân góp sức góp tài
Để cho đất nước ngày mai huy hoàng.
Nhìn tre xanh mấy hàng trước ngõ
Đưa con đi khi cỏ còn sương
Bước chân in dấu trên đường
Khắc vào lòng mẹ xót thương vô bờ
Đồng đội con chờ nơi trận tuyến
Đừng buồn đau quyến luyến mà chi!
Bền tâm vững chí ra đi
Ngại gì khói lửa,ngại gì đạn bom.

Mẹ quay về chiều hôm lặng lẽ
Cảnh gia đình quạnh quẽ,lầm than
Việc nhà một mẹ lo toan
Tay bùn chân lấm muôn ngàn khổ đau.
Mẹ giữ từng ngọn rau tấc đất
Ngăn quân thù,bảo mật,phòng gian
Khó khăn,sống chết không màng
Quyết tâm bám trụ xóm làng thân yêu.
Gió mưa nhiều cột xiêu,nhà dột
Lũ quét càn bao hạt lúa trôi
Mẹ con cách trở xa xôi
Nhớ thương không dứt,đứng ngồi không an.
Ngày lại ngày liễu tàn mai héo
Đêm từng đêm lạnh lẽo xót xa
Tháng năm nắng táp,mưa sa
Lao đao lận đận thân già xiết bao!

Mẹ dạo bước nhìn sao lấp lánh
Lung linh huyền ảo ánh trăng soi
Lặng trông cánh vạc lẻ loi
Nửa khuya buông tiếng giữa trời thê lương.
Nghe ve ngâm trăm thương ngàn nhớ
Quốc gọi hè nức nở chiều quê
Con ơi!Lòng mẹ tái tê,
Con đi không hẹn ngày về,con ơi!
Nơi quê nhà rã rời thân mẹ
Chốn chiến trường con trẻ gian nan
Nhiều đêm thắt ruột,bào gan
Nằm nghe tiếng súng nát tan cõi lòng.
Trải nắng mưa trên đồng ruộng,rẫy
Đổ mồ hôi đổi lấy chén cơm
Đào hầm tránh đạn,tránh bom
Nhà tan dựng lại chòi rơm tạm thời.

Mắt dõi trông về nơi chiến tuyến
Tiếng pháo bom rung chuyển một vùng
Con ơi ! Vững chí kiên trung
Xứng danh dũng sĩ,anh hùng của ta.
Chốn quê nhà mẹ già lam lũ
Ngày âu lo đêm ngủ không yên
Chiến trường khói lửa triền miên
Thương con gian khổ nơi miền sơn lâm.
Đã năm năm âm thầm khắc khoải
Nhìn đường quê,lệ chảy vào lòng
Nơi xa con có khỏe không?
Đợi tin mẹ mãi chờ mong tháng ngày.
Rồi giao liên trao tay cho mẹ
Một lá thư con trẻ gởi về
Từ ngoài ngàn dặm sơn khê
Con còn khỏe mạnh,không nề gian lao.

Đang mừng vui không sao kể xiết!
Bỗng giặc càn hủy diệt màu xanh!
Vườn cây,nhà ngói,nhà tranh
Bị thiêu,bị ủi biến thành tro than!
Kể từ ấy bao phen chìm nổi!
Bầm giập thân!Nay đổi mai dời!
Long đong đây đó khổ đời!
Quyết tâm mẹ trở về nơi quê mình.
Sáng đứng ngắm bình minh tươi sáng
Chiều ngồi nhìn những áng mây hồng
Xem đàn én liệng trên không
Chờ mùa xuân đến cho lòng vơi đau.
Trông cảnh nhà trước sau vắng vẻ
Cơn gió nồm mát mẻ nhẹ ru
Tính ra nay đã mười thu
Con đi vào chốn chiến khu xa mờ.

Mẹ chìm vào giấc mơ êm ả
Chốn rừng chồi sương lá long lanh
Con đang dừng bước quân hành
Bên dòng sông nhỏ trong lành êm trôi.
Trên trời xanh mây bay lơ lửng
Dưới nước biếc thấy bóng bay mây
Lung linh vạn cỏ ngàn cây
Tạo nên cảnh đẹp làm say lòng người.
Ven đôi bờ hoa cười tươi thắm
Gió hiu hiu nắng ấm ban mai
Hương lan phảng phất quanh đây
Một vùng hoa cỏ nước mây hữu tình.
Mừng thay!Mẹ con mình gặp gỡ!
Bao năm dài cách trở núi sông
Trong mơ thỏa đợi nhớ mong
Giật mình tỉnh giấc phương đông ửng hồng.

Chim trên đồng hót vang ríu rít
Vắng người già,trẻ ít đùa chơi
Dân làng ly tán khắp nơi
Về nơi góc biển phương trời nào đâu?
Nhìn cảnh cũ bể dâu ruột thắt
Người xưa ơi!Còn mất ra sao?
Đời đâu phải giấc chiêm bao!
Cớ sao chia cắt thêm đau lòng người!
Quê hương ơi!Sao dời vật đổi
Tạo hóa ơi!Bao nỗi xót xa
Còn đâu vườn tược cửa nhà!
Chỉ còn bóng dáng mẹ già chiếc thân!
Đã trải qua bao lần xuân mới
Biết bao ngày mong đợi tin con
Tám con vì nước vì non
Hy sinh hết bảy,nay còn một thôi.

Nơi phương trời xa xôi cách trở
Có bao giờ con nhớ mẹ không?
Con ới!Vững dạ bền lòng
Quân thù còn đó đừng mong quay về!
Đã bao lần lòng tê dạ tái!
Chốn chiến trường con hãy cố lên!
Luyện cho tâm vững chí bền
Một lòng son sắt,đừng quên quê nhà.
Nay con đang xông pha khói lửa
Ngày ngày mẹ tựa cửa đợi con
Mong con năm tháng mỏi mòn
Vì con thân mẹ chẳng còn ra chi!
Xuân tàn,hạ lại đi,thu tới
Cảnh thu sầu,con hỡi có hay!
Trời thu u ám khói mây
Lá vàng trước gió xa cây lìa cành!

Nhớ thương con,mẹ đành lần bước
Lên đồi sim,ngắm trước nhìn sau:
Phương tây chen chúc khóm lau
Hàng cây trơ trọi đượm màu thê lương.
Trông sang đông ngàn dương xanh ngắt
Đường ngoằn ngoèo trơ đất cát khô
Xa xa nắng chiếu nấm mồ
Càng nhìn càng thấy liễu bồ đơn côi
Trông hướng nam bèo trôi chìm nổi
Cỏ úa vàng,đa cỗi chơ vơ
Dòng sông sóng lượn nhấp nhô
Một con cò đậu trên bờ chờ ai?
Trông đường bắc nhạn bay khói tỏa
Dăm nhà tranh nho nhỏ lưa thưa
Tre xanh chen lẫn khóm dừa
Hàng cau cao ngất,lúa mùa xanh xanh.

Buồn rầu thay!Mẹ đành trở lại,
Bước xuống đồi,mẹ ngại,con ơi!
Trông con khắp bốn phương trời
Con đâu?Mẹ đã rối bời ruột gan!
Giặc điên cuồng dã man tàn phá
Cây chết khô,trụi lá,trơ cành
Đêm ngày bom pháo hoành hành,
Đất màu nay đã trở thành đất hoang!
Ôi!Biết bao xóm làng thảm khốc
Nhiều gia đình tang tóc,đau thương
Quê ta thành bãi chiến trường
Mẹ già cản xích chặn đường xe tăng.
Tre đã cỗi tàn,măng non mọc
Con ra đi khi tóc còn xanh
Một lòng theo bước cha anh
Góp công,góp sức để thành công to.

Nhưng con ơi!Mẹ lo,mẹ đợi,
Chốn chiến trường bom xới,đạn cày
Làm sao biết được rủi may,
Ai còn,ai mất trong ngày vinh quang?
Con ơi!Hãy hiên ngang chiến đấu
Vì nhân dân yêu dấu của mình
Quên thân vì nước hy sinh
Là điều danh dự gia đình của ta
Như muôn hoa mùa xuân đua nở
Để sử xanh vạn thuở lưu truyền
Không còn chia cắt hai miền
Non sông một dải nối liền Bắc Nam.
Cùng đồng đội đồng cam cộng khổ
Cố vượt qua pháo nổ bom rền
Chung lòng chung sức tiến lên
Quyết tâm chiến thắng làm nên sử vàng.

Quyết đánh đuổi ngoại bang xâm lược
Cho tương lai đất nước thanh bình
Không còn khói lửa chiến chinh
Nhà nhà sum họp gia đình yên vui.
Đêm đêm mẹ ngậm ngùi thương nhớ
Con ra đi chưa trở lại nhà
Sáng chiều ngơ ngẩn vào ra
Âm thầm chịu đựng thân già cô đơn.
Thương con chốn thâm sơn gian khổ
Trải nắng mưa,bão tố phong ba
Đêm đông giá buốt sương sa
Muỗi truyền sốt rét sạm da gầy người.
Tính đến nay,hai mươi năm chẵn
Con về đâu?Suối vắng?Đồi cao?
Bây giờ con ở phương nao?
Chiến trường đạn thét,bom gào,máu rơi!

Con đang nơi Trường Sơn hùng vĩ?
Hay đã vào Quảng Trị,Khe Sanh?
Xông pha vào chốn tử sinh
Hiên ngang anh dũng tung hoành bốn phương
Hoặc ở nơi chiến trường Ấp Bắc?
Quyết ra tay đuổi giặc,trừ tà
Dẹp quân phản nước hại nhà
Lập nên chiến thắng bay xa khắp vùng
Và trở thành anh hùng Bình Giã
Chốn miền Đông con đã lập công
Xem thân nhẹ tựa lông hồng
Mưa bom bão đạn mà không sá gì!
Con đã về Cũ Chi yêu dấu?
Cùng quân dân chiến đấu kiên cường
Chống càn,đuổi giặc ngăn đường
Làm nên kỳ tích nêu gương sáng ngời.

Con ở đâu?Chân trời góc biển?
Nhớ lại ngày mẹ tiễn đưa con
Phương tây còn ánh trăng tròn
Đường quê sương đọng cỏ non trên lề
Mẹ nhớ về khi con còn trẻ
Cảnh nhà mình mát mẻ xanh tươi
Tính con vui vẻ hay cười
Chăm ngoan học giỏi,người người ngợi khen.
Nhưng tiếc thay!Vận đen ập tới!
Giặc giày xéo,cày xới quê hương!
Con đành nghỉ học lên đường,
Xông pha vào chốn chiến trường đạn bom
Ngồi ngắm cảnh chiều hôm quạnh quẽ
Nhìn phương xa lòng mẹ quặn đau
Cỏ cây,hoa lá dàu dàu
Con đi muôn dặm biết đâu mà tìm!

Đêm mẹ nằm,tim đau nhoi nhói!
Con đã vào lửa khói mù khơi
Nhớ thương da diết con ơi!
Lắng tai nghe tận phương trời xa xăm.
Đã bao năm âm thầm thương xót
Chờ con về,hăm mốt năm qua
Tin con,càng đợi càng xa
Bao mùa phượng nở,bao hoa cúc tàn!
Biết bao đóa mai vàng tan tác,
Cánh hoa rơi lác đác bên thềm
Hết ngày rồi lại đến đêm
Trong lòng ấp ủ nổi niềm thương đau.
Ngẫng trông trời,trời cao xanh ngắt
Cúi nhìn đất,đất rộng mênh mông
Mẹ già vò võ nhớ mong
Mỏi mòn con mắt mà không thấy về!

Mẹ còn đây,làng quê còn đó
Đường đi xưa,nay cỏ vẫn xanh
Chồi non vươn lá vươn cành
Mặc cho bom đạn chiến tranh hoành hành.
Con ơi!Mẹ đành lòng như thế!
Chí làm trai lấp bể,dời non
Dù cho thân mẹ héo hon
Còn con là phải còn non nước này.
Mẹ mong mau đến ngày toàn thắng
Đón con về dưới nắng ban mai
Cờ sao phất phới tung bay
Mừng vui sum họp,mừng ngày vinh quang.
Vượt nguy nan trên đường sóng gió
Quyết vẫy vùng cho rõ chí trai
Ước mơ về một ngày mai
Nước nhà độc lập tương lai sáng ngời.

Dù khó khăn,dù đời gian khổ
Mặc bom rơi,pháo nổ không sờn
Xả thân bảo vệ giang san
Dù cho trải mật phơi gan chẳng nề.
Sao con không quay về với mẹ!
Để sớm hôm quạnh quẽ thân già
Mịt mù khói bụi xa xa
Ngậm ngùi chiếc bóng nhìn ra chiến trường.
Ôi!Xót thương con trai còn sót!
Vĩnh biệt đời theo gót cha anh!
Ngàn sau vang tiếng lưu danh
Tên vàng chói lọi sử xanh đời đời.
Con của mẹ ra đi mãi mãi
Để mẹ già khắc khoải nhớ thương
Các con tiếp bước lên đường
Máu xương tô thắm quê hương nước nhà.

Thi Nang