CHÚC MỪNG XUÂN MỚI

Xuân về hoa nở rợp trời
Xuân hồng tô thắm cuộc đời mến thương
Nhớ người ở chốn tiền phương
Tận nơi hải đảo biên cương xa mờ
Mừng xuân gửi mấy vần thơ
Chúc người bảo vệ cõi bờ núi sông
Đạt nhiều thắng lợi thành công
Luôn làm rạng rỡ con Rồng cháu Tiên

Thi Nang

TÌNH MẪU TỬ NGÂM KHÚC

Từ lúc quân Thanh lui về nước
Tính đến sau chưa được là bao
Việt Nam lâm cảnh binh đao
Ngoại bang giày xéo đồng bào quê hương
Tổ quốc đang trong vòng khói lửa
Nhân dân ta nát cửa tan nhà
Thanh niên từ giã mẹ già
Lên đường bảo vệ sơn hà Việt Nam.
Mẹ tiễn con âm thầm nuốt lệ
Con ra đi góc bể chân trời
Đau lòng rứt ruột con ơi!
Nhớ lời mẹ dặn,nhớ lời núi sông.
Mẹ mới vừa may xong tấm áo
Để con che mưa bão lạnh lùng
Dọc ngang chiến địa hãi hùng
Bom cày đạn xới một vùng tang thương

Nung ý chí kiên cường,dũng cảm
Sống hiên ngang,can đảm,trung trinh
Vì dân,vì nước của mình
Gian lao chẳng ngại,hy sinh không nề
Chiến đấu cho quê hương xứ sở
Cho giống nòi rạng rỡ tương lai
Xả thân góp sức góp tài
Để cho đất nước ngày mai huy hoàng.
Nhìn tre xanh mấy hàng trước ngõ
Đưa con đi khi cỏ còn sương
Bước chân in dấu trên đường
Khắc vào lòng mẹ xót thương vô bờ
Đồng đội con chờ nơi trận tuyến
Đừng buồn đau quyến luyến mà chi!
Bền tâm vững chí ra đi
Ngại gì khói lửa,ngại gì đạn bom.

Mẹ quay về chiều hôm lặng lẽ
Cảnh gia đình quạnh quẽ,lầm than
Việc nhà một mẹ lo toan
Tay bùn chân lấm muôn ngàn khổ đau.
Mẹ giữ từng ngọn rau tấc đất
Ngăn quân thù,bảo mật,phòng gian
Khó khăn,sống chết không màng
Quyết tâm bám trụ xóm làng thân yêu.
Gió mưa nhiều cột xiêu,nhà dột
Lũ quét càn bao hạt lúa trôi
Mẹ con cách trở xa xôi
Nhớ thương không dứt,đứng ngồi không an.
Ngày lại ngày liễu tàn mai héo
Đêm từng đêm lạnh lẽo xót xa
Tháng năm nắng táp,mưa sa
Lao đao lận đận thân già xiết bao!

Mẹ dạo bước nhìn sao lấp lánh
Lung linh huyền ảo ánh trăng soi
Lặng trông cánh vạc lẻ loi
Nửa khuya buông tiếng giữa trời thê lương.
Nghe ve ngâm trăm thương ngàn nhớ
Quốc gọi hè nức nở chiều quê
Con ơi!Lòng mẹ tái tê,
Con đi không hẹn ngày về,con ơi!
Nơi quê nhà rã rời thân mẹ
Chốn chiến trường con trẻ gian nan
Nhiều đêm thắt ruột,bào gan
Nằm nghe tiếng súng nát tan cõi lòng.
Trải nắng mưa trên đồng ruộng,rẫy
Đổ mồ hôi đổi lấy chén cơm
Đào hầm tránh đạn,tránh bom
Nhà tan dựng lại chòi rơm tạm thời.

Mắt dõi trông về nơi chiến tuyến
Tiếng pháo bom rung chuyển một vùng
Con ơi ! Vững chí kiên trung
Xứng danh dũng sĩ,anh hùng của ta.
Chốn quê nhà mẹ già lam lũ
Ngày âu lo đêm ngủ không yên
Chiến trường khói lửa triền miên
Thương con gian khổ nơi miền sơn lâm.
Đã năm năm âm thầm khắc khoải
Nhìn đường quê,lệ chảy vào lòng
Nơi xa con có khỏe không?
Đợi tin mẹ mãi chờ mong tháng ngày.
Rồi giao liên trao tay cho mẹ
Một lá thư con trẻ gởi về
Từ ngoài ngàn dặm sơn khê
Con còn khỏe mạnh,không nề gian lao.

Đang mừng vui không sao kể xiết!
Bỗng giặc càn hủy diệt màu xanh!
Vườn cây,nhà ngói,nhà tranh
Bị thiêu,bị ủi biến thành tro than!
Kể từ ấy bao phen chìm nổi!
Bầm giập thân!Nay đổi mai dời!
Long đong đây đó khổ đời!
Quyết tâm mẹ trở về nơi quê mình.
Sáng đứng ngắm bình minh tươi sáng
Chiều ngồi nhìn những áng mây hồng
Xem đàn én liệng trên không
Chờ mùa xuân đến cho lòng vơi đau.
Trông cảnh nhà trước sau vắng vẻ
Cơn gió nồm mát mẻ nhẹ ru
Tính ra nay đã mười thu
Con đi vào chốn chiến khu xa mờ.

Mẹ chìm vào giấc mơ êm ả
Chốn rừng chồi sương lá long lanh
Con đang dừng bước quân hành
Bên dòng sông nhỏ trong lành êm trôi.
Trên trời xanh mây bay lơ lửng
Dưới nước biếc thấy bóng bay mây
Lung linh vạn cỏ ngàn cây
Tạo nên cảnh đẹp làm say lòng người.
Ven đôi bờ hoa cười tươi thắm
Gió hiu hiu nắng ấm ban mai
Hương lan phảng phất quanh đây
Một vùng hoa cỏ nước mây hữu tình.
Mừng thay!Mẹ con mình gặp gỡ!
Bao năm dài cách trở núi sông
Trong mơ thỏa đợi nhớ mong
Giật mình tỉnh giấc phương đông ửng hồng.

Chim trên đồng hót vang ríu rít
Vắng người già,trẻ ít đùa chơi
Dân làng ly tán khắp nơi
Về nơi góc biển phương trời nào đâu?
Nhìn cảnh cũ bể dâu ruột thắt
Người xưa ơi!Còn mất ra sao?
Đời đâu phải giấc chiêm bao!
Cớ sao chia cắt thêm đau lòng người!
Quê hương ơi!Sao dời vật đổi
Tạo hóa ơi!Bao nỗi xót xa
Còn đâu vườn tược cửa nhà!
Chỉ còn bóng dáng mẹ già chiếc thân!
Đã trải qua bao lần xuân mới
Biết bao ngày mong đợi tin con
Tám con vì nước vì non
Hy sinh hết bảy,nay còn một thôi.

Nơi phương trời xa xôi cách trở
Có bao giờ con nhớ mẹ không?
Con ới!Vững dạ bền lòng
Quân thù còn đó đừng mong quay về!
Đã bao lần lòng tê dạ tái!
Chốn chiến trường con hãy cố lên!
Luyện cho tâm vững chí bền
Một lòng son sắt,đừng quên quê nhà.
Nay con đang xông pha khói lửa
Ngày ngày mẹ tựa cửa đợi con
Mong con năm tháng mỏi mòn
Vì con thân mẹ chẳng còn ra chi!
Xuân tàn,hạ lại đi,thu tới
Cảnh thu sầu,con hỡi có hay!
Trời thu u ám khói mây
Lá vàng trước gió xa cây lìa cành!

Nhớ thương con,mẹ đành lần bước
Lên đồi sim,ngắm trước nhìn sau:
Phương tây chen chúc khóm lau
Hàng cây trơ trọi đượm màu thê lương.
Trông sang đông ngàn dương xanh ngắt
Đường ngoằn ngoèo trơ đất cát khô
Xa xa nắng chiếu nấm mồ
Càng nhìn càng thấy liễu bồ đơn côi
Trông hướng nam bèo trôi chìm nổi
Cỏ úa vàng,đa cỗi chơ vơ
Dòng sông sóng lượn nhấp nhô
Một con cò đậu trên bờ chờ ai?
Trông đường bắc nhạn bay khói tỏa
Dăm nhà tranh nho nhỏ lưa thưa
Tre xanh chen lẫn khóm dừa
Hàng cau cao ngất,lúa mùa xanh xanh.

Buồn rầu thay!Mẹ đành trở lại,
Bước xuống đồi,mẹ ngại,con ơi!
Trông con khắp bốn phương trời
Con đâu?Mẹ đã rối bời ruột gan!
Giặc điên cuồng dã man tàn phá
Cây chết khô,trụi lá,trơ cành
Đêm ngày bom pháo hoành hành,
Đất màu nay đã trở thành đất hoang!
Ôi!Biết bao xóm làng thảm khốc
Nhiều gia đình tang tóc,đau thương
Quê ta thành bãi chiến trường
Mẹ già cản xích chặn đường xe tăng.
Tre đã cỗi tàn,măng non mọc
Con ra đi khi tóc còn xanh
Một lòng theo bước cha anh
Góp công,góp sức để thành công to.

Nhưng con ơi!Mẹ lo,mẹ đợi,
Chốn chiến trường bom xới,đạn cày
Làm sao biết được rủi may,
Ai còn,ai mất trong ngày vinh quang?
Con ơi!Hãy hiên ngang chiến đấu
Vì nhân dân yêu dấu của mình
Quên thân vì nước hy sinh
Là điều danh dự gia đình của ta
Như muôn hoa mùa xuân đua nở
Để sử xanh vạn thuở lưu truyền
Không còn chia cắt hai miền
Non sông một dải nối liền Bắc Nam.
Cùng đồng đội đồng cam cộng khổ
Cố vượt qua pháo nổ bom rền
Chung lòng chung sức tiến lên
Quyết tâm chiến thắng làm nên sử vàng.

Quyết đánh đuổi ngoại bang xâm lược
Cho tương lai đất nước thanh bình
Không còn khói lửa chiến chinh
Nhà nhà sum họp gia đình yên vui.
Đêm đêm mẹ ngậm ngùi thương nhớ
Con ra đi chưa trở lại nhà
Sáng chiều ngơ ngẩn vào ra
Âm thầm chịu đựng thân già cô đơn.
Thương con chốn thâm sơn gian khổ
Trải nắng mưa,bão tố phong ba
Đêm đông giá buốt sương sa
Muỗi truyền sốt rét sạm da gầy người.
Tính đến nay,hai mươi năm chẵn
Con về đâu?Suối vắng?Đồi cao?
Bây giờ con ở phương nao?
Chiến trường đạn thét,bom gào,máu rơi!

Con đang nơi Trường Sơn hùng vĩ?
Hay đã vào Quảng Trị,Khe Sanh?
Xông pha vào chốn tử sinh
Hiên ngang anh dũng tung hoành bốn phương
Hoặc ở nơi chiến trường Ấp Bắc?
Quyết ra tay đuổi giặc,trừ tà
Dẹp quân phản nước hại nhà
Lập nên chiến thắng bay xa khắp vùng
Và trở thành anh hùng Bình Giã
Chốn miền Đông con đã lập công
Xem thân nhẹ tựa lông hồng
Mưa bom bão đạn mà không sá gì!
Con đã về Cũ Chi yêu dấu?
Cùng quân dân chiến đấu kiên cường
Chống càn,đuổi giặc ngăn đường
Làm nên kỳ tích nêu gương sáng ngời.

Con ở đâu?Chân trời góc biển?
Nhớ lại ngày mẹ tiễn đưa con
Phương tây còn ánh trăng tròn
Đường quê sương đọng cỏ non trên lề
Mẹ nhớ về khi con còn trẻ
Cảnh nhà mình mát mẻ xanh tươi
Tính con vui vẻ hay cười
Chăm ngoan học giỏi,người người ngợi khen.
Nhưng tiếc thay!Vận đen ập tới!
Giặc giày xéo,cày xới quê hương!
Con đành nghỉ học lên đường,
Xông pha vào chốn chiến trường đạn bom
Ngồi ngắm cảnh chiều hôm quạnh quẽ
Nhìn phương xa lòng mẹ quặn đau
Cỏ cây,hoa lá dàu dàu
Con đi muôn dặm biết đâu mà tìm!

Đêm mẹ nằm,tim đau nhoi nhói!
Con đã vào lửa khói mù khơi
Nhớ thương da diết con ơi!
Lắng tai nghe tận phương trời xa xăm.
Đã bao năm âm thầm thương xót
Chờ con về,hăm mốt năm qua
Tin con,càng đợi càng xa
Bao mùa phượng nở,bao hoa cúc tàn!
Biết bao đóa mai vàng tan tác,
Cánh hoa rơi lác đác bên thềm
Hết ngày rồi lại đến đêm
Trong lòng ấp ủ nổi niềm thương đau.
Ngẫng trông trời,trời cao xanh ngắt
Cúi nhìn đất,đất rộng mênh mông
Mẹ già vò võ nhớ mong
Mỏi mòn con mắt mà không thấy về!

Mẹ còn đây,làng quê còn đó
Đường đi xưa,nay cỏ vẫn xanh
Chồi non vươn lá vươn cành
Mặc cho bom đạn chiến tranh hoành hành.
Con ơi!Mẹ đành lòng như thế!
Chí làm trai lấp bể,dời non
Dù cho thân mẹ héo hon
Còn con là phải còn non nước này.
Mẹ mong mau đến ngày toàn thắng
Đón con về dưới nắng ban mai
Cờ sao phất phới tung bay
Mừng vui sum họp,mừng ngày vinh quang.
Vượt nguy nan trên đường sóng gió
Quyết vẫy vùng cho rõ chí trai
Ước mơ về một ngày mai
Nước nhà độc lập tương lai sáng ngời.

Dù khó khăn,dù đời gian khổ
Mặc bom rơi,pháo nổ không sờn
Xả thân bảo vệ giang san
Dù cho trải mật phơi gan chẳng nề.
Sao con không quay về với mẹ!
Để sớm hôm quạnh quẽ thân già
Mịt mù khói bụi xa xa
Ngậm ngùi chiếc bóng nhìn ra chiến trường.
Ôi!Xót thương con trai còn sót!
Vĩnh biệt đời theo gót cha anh!
Ngàn sau vang tiếng lưu danh
Tên vàng chói lọi sử xanh đời đời.
Con của mẹ ra đi mãi mãi
Để mẹ già khắc khoải nhớ thương
Các con tiếp bước lên đường
Máu xương tô thắm quê hương nước nhà.

Thi Nang