MẸ VÀ TRE

Quanh quanh xóm nhỏ một hàng tre
Râm mát đường mòn lá xanh che
Trải bao năm tháng sương mưa nắng
Những buổi trưa hè rộn tiếng ve.

Xanh xanh rợp bóng độ thu về
Gió thổi rì rào mát xóm quê
Tre là nhân chứng cho đôi lứa
Bên nhau dạo bước dưới trăng thề.

Giặc càn giày xéo xóm làng ta
Đau thương tang tóc khổ muôn nhà
Người ra đi bao giờ trở lại?
Nghẹn ngào nuốt lệ để chia xa…

Căm hờn giặc,tre thành chông sắc
Bảo vệ mình,bảo vệ quê hương
Giặc nhảy vào tre đâm thẳng giặc:
Gã nhào xuống hố,gã bị thương.

Mẹ ngăn đường cản xích xe tăng
Bám đất yêu thương,giữ xóm làng
Đánh quân thù bằng lời ru ngọt
Nhiều phen giặc rã ngũ tan hàng.

Mẹ già rứt ruột tiễn con đi
Tre nghiêng chào mẹ chẳng nói gì
Những giọt sương thu vương trên lá
Rơi vào tóc mẹ khóc chia ly.

Mẹ già ra ngõ ngóng trông con
Đường quê hun hút dấu chân son
Mấy lá tre rơi trên áo mẹ
Thương cho thân mẹ đã gầy mòn.

Đông giá măng non vẫn vương mầm
Bao năm lệ mẹ chảy vào tâm
Thương nhớ âm thầm trong quạnh vắng
Chiều quê,mắt dõi cõi xa xăm.

Xuân về tóc mẹ trắng như sương
Tre nghiêng chào mẹ đứng bên đường
Đón đợi con về vui chiến thắng
Cờ sao phất phới khắp quê hương.

Nhưng con của mẹ chẳng quay về!
Lòng mẹ quặn đau,xót tái tê!
Vàng lá thu rơi vàng lối cũ…
Đỏ cả đất trời đỏ xóm quê….
Thi Nang