THU LÁ RỤNG

Vàng nắng lan xa tận chân trời
Gió vàng nhẹ lướt dặm ngàn khơi
Một mình lữ khách trong hiu quạnh
Dừng bước bên đường ngắm lá rơi.

Cánh nhạn bơ vơ giữa cõi đời
Mang tình chở nghĩa đến muôn nơi
Sương sa lạnh buốt hồn tê tái
Nước biếc đầu sông khắc bóng người.

Chiều vàng theo gió lá về đâu?
Nửa mảnh trăng non gợi nỗi sầu!
Lá rụng đường thu vàng lá rụng
Người đi khuất nẻo chốn rừng sâu.
Thi Nang