KHÓC BẠN

Minh ơi!Bạn đã thác rồi!
Từ đây vĩnh biệt,hỡi ơi bạn hiền!
Nhớ từ buổi đầu tiên gặp gỡ,
Bạn,tôi cùng bỡ ngỡ nhìn nhau:
Nhưng rồi quí mến thương yêu,
Duyên trời xui gặp trước sau một lòng.
Có lúc nơi ruộng đồng mát mẻ,
Chúng ta cùng vui vẻ chuyện trò:
Nào thời Chiến Quốc,Xuân Thu,
Nào là Y,Phó,Khổng Phu,Trạng Trình.
Cũng có lúc bình minh cùng ngắm
Một đôi khi đi tắm Cầu Sa
Nước trong leo lẽo mát da,
Bơi ngang,bơi dọc,tha hồ mà bơi.
Cũng có lúc cùng chơi rạp hát
Tiếng đàn ca tha thiết tình đời,
Âm vang trầm bổng tuyệt vời
Ngân nga,lảnh lót lưng trời,dòng sông.
May mắn thay!Trường công cùng học,
Buổi đi về:đường dốc,mìn,mô
Thật là hiểm trở,cam go,
Thế mà tôi,bạn vẫn cho là nhàn.
Biến cố Tết Mậu Thân ly loạn
Chúng ta cùng hoạn nạn xa nhau.
Thế rồi sau đó không lâu
Hay tin bạn thác thật đau đớn lòng!
Quả pháo hỡi!Sao không thương tiếc!
Cướp bạn hiền biền biệt nghìn thu!
Để ta thương xót,u sầu,
Bạn hiền ta biết tìm đâu bây giờ?
Bạn qui tiên không lời từ giã
Để tôi phải buồn bã,ngẩn ngơ
Một mình lấy bút viết thơ,
Ra vào từng bước thẫn thờ buồn teo.
Bạn qui tiên mang theo oan ức!
Để tôi phải bứt rứt,xót đau!
Hoa niên chưa được là bao,
Công danh sớm tách,khác nào thầy Nhan.
Kỳ thác,Nha đập đàn không gảy,
Trí qui tiên,Phồn phải treo giường.
Từ đây ly biệt đôi phương
Tiên phàm cách trở biết đường nào thăm!
Hỡi bạn ơi!Trăm năm dâu bể,
Chốn trần ai trăm kế nghìn mưu,
Loạn ly lửa khói mịt mù,
Khiến cho bạn phải ngao du non Bồng.
Để mắt tôi tuôn dòng lệ tủi,
Khóc bạn hiền vận rủi qui tiên!
Trần gian,tiên cảnh hai miền,
Nghìn năm vĩnh biệt bạn hiền hỡi ơi!
Thi Nang
(1970)