NHỚ TRĂNG

Bầu trời ảm đạm khói mây
Từng cơn gió lạnh về đây mơn cành
Thương người thao thức năm canh
Giọt sương trên lá long lanh gợi sầu
Trăng xưa nay đã về đâu?
Để cho kẻ ở giang đầu nhớ trăng! *
Thi Nang
* giang đầu:hai từ này mượn trong bài thơ cổ:
Trích:Đời nhà Chu có người con gái tên Lương Y
gặp chàng Lý Sinh,sau phải xa nhau nên làm bài thơ:
Nhân đạo Tương giang thâm
Vị để tương tư bạn
Giang thâm chung hữu để
Tương tư vô biên ngạn
Quân tại Tương giang đầu
Thiếp tại Tương giang vĩ
Tương tư bất tương kiến
Đồng ẩm Tương giang thủy.
Dịch nghĩa:
Người bảo sông Tương sâu 
Chưa bằng lòng thương nhớ
Sông sâu còn có đáy
Lòng nhớ lại không bờ
Chàng ở đầu sông Tương
Thiếp ở cuối sông Tương
Nhớ nhau mà không gặp 

Cùng uống nước sông Tương