NHƯ HỒN THƠ DẬY 1

Bên thềm lá rụng gợi hồn thơ
Khiến sóng sông Tương cứ vỗ bờ
Quạnh quẽ vườn xưa thương kẻ đợi
Đìu hiu lối cũ xót người chờ
Lời vàng lắng xuống trong cơn mộng
Ý ngọc bay vào giữa giấc mơ
Dẫu cách xa rồi nhưng nhớ mãi
Từ khi giã biệt đến bây giờ…
Thi Nang