LY HƯƠNG NGÂM KHÚC

An Nhơn Tây! Cố hương hoa gấm,

Quê nội giờ còn thắm tươi không?

Đất bằng nổi sóng đau lòng

Khiến dân làng phải ly hương não nề!

Giờ đây ta nhớ quê khôn tả,

Nhớ năm xưa cây lá xanh xanh,

Lưa thưa nhà ngói nhà tranh,

Con đường đất đỏ quanh quanh trong làng.

Ta lại nhớ mấy hàng tre biếc,

Cơn gió lùa,mấy chiếc lá rơi,

Tre kêu kẽo kẹt từng hồi,

Cung đàn tuyệt diệu của thời yên vui.

Nhớ biết bao!Dây gùi,khóm chuối,

Dăm hàng cam,gốc ổi,thân lê

Mỗi năm mỗi độ hè về,

Lá xanh quả ngọt sum sê cành oằn.

Ôi nhớ quá!Năm căn nhà nhỏ,

Mái tranh nghèo,dù khổ nhưng vui

Biết bao kỷ niệm chôn vùi

Chôn nhau cắt rốn ngậm ngùi nhà ơi!

Xoài trước ngõ,ta chơi thường bữa,

Điều sau nhà tuổi chữa là bao

Nép minh dưới mấy hàng cau,

Đẹp sao cảnh vật một màu thiên nhiên.

Ôi tịch mịch!Cửa thiền rộng mở,

Mùi trầm hương,tiếng mõ bay xa,

Tiếng chuông thong thả ngân nga,

Mõi chiều,mỗi sớm sư già chiếc thân.

Nhớ biết bao!Nhân dân quen thuộc,

Đêm hiểm nghèo ,đèn đuốc thăm nhau

Vui cùng hưởng,khổ cùng đau,

Anh em chung giọt máu đào mà ra.

Nhớ thiếu nữ quê ta tha thướt

Yêu kiều thay!Từng bước chân đi,

Mỗi bước chân,một câu thi,

Thua chi Bao Tự,kém gì Tây Thi.

Nhớ nhạc sĩ lòng ta mến mộ,

Tài đàn như Tư Mã ngày xưa,

Nga nga chí tại rừng thưa,

Dương dương chí tại nước lờ đờ trôi.

Ôi đẹp bấy!Bầu trời buổi sáng,

Mặt chúa xuân ló dạng sau chồi

Vầng hồng soi thắm hoa tươi,

Người thời lao động,chim thời líu lo.

Buồn thay!Những chiều thu ảm đạm,

Ngẫng nhìn trời,mây xám mờ che,

Gió vàng thổi mát làng quê,

Lá vàng tuôn đổ bay về phương nao?

Sực nhớ lại ngày nào chạy loạn

Trung Hòa ta lánh nạn mấy năm

Quê nhà còn được về thăm,

Xuân qua ta chỉ về năm,ba lần

Vì Trung Hòa ở gần làng cũ

Ra đê nhìn cũng đủ thấy quê

Nhưng mà ta vẫn ủ ê

Cửa nhà chật hẹp khó bề làm ăn.

Mỗi khi ta nhìn làn khói trắng,

Từ quê xưa dưới nắng vươn lên,

Than ôi!Ta thấy buồn tênh

Những chiều quê cũ ai quên được nào.

Khói từ bếp bốc cao như thế,

Nhưng ta nào có để ý đâu

Bây giờ nhìn thấy càng sầu,

Càng lo,càng thảm,càng đau đớn lòng.

Vào một buổi chiều đông giá lạnh,

Áng mây chiều nhuộm cảnh buồn ơi!

Tai nghe pháo bắn vang trời,

Ta ra đê ngắm,thôi rồi quê ơi!

“Những thằng đui”hại đời ác quá!

Sao chúng mầy tàn phá quê ta?

Ôi thôi,pháo đã đốt nhà!

Khói đen mù mịt lửa đà bốc cao!

Đứng trên đê lòng đau tựa cắt

Nhìn tro bay nước mắt tuôn sa

Giơ tay hứng lấy tro nhà,

Nhưng tro bay bổng biết là về đâu?

Hỡi nhà ơi,biết bao kỷ niệm!

Giờ đây ta biết kiếm đâu ra?

Dựng nhà công khó mẹ cha,

Thế mà khoảnh khắc nhà đà thành than!

Cây quanh nhà cũng tàn theo lửa,

Vì không người để chữa nhà ơi!

Tay chân ta đã rã rời,

Đứng trông cảnh ấy lòng người đớn đau.

Màn đêm xuống ta vào nhà ngủ,

Nhưng lòng ta ủ rũ,đau đầu

Tiếc nhà,cây cảnh,cau trầu…

Bao nhiêu kỷ niệm gợi sầu bấy nhiêu.

Thế nhưng cảnh tiêu điều là mấy!

Vào sáng xuân trông thấy mà đau

Một đàn xe ủi đuổi nhau

Như con mảnh thú lăn vào quê xưa!

Quê ơi!Đã tỉnh chưa hay ngủ?

Thương quê không có đủ chân tay,

Thương quê không cánh mà bay,

Thương quê đứng đó đêm ngày với ai?

Tiếng máy xe gầm dài rồi dứt,

Cây từ từ ngã gục!Thương thay!

Nghìn năm ai biết một ngày?

Đó cây đã ngã,người đây não nề!

Tiếp theo nhau cây lê,cây bưởi…

Than ôi!Độc bấy lưỡi xe ơi!

Cây ta đang đứng giữa trời,

Dã tâm phá hủy cây nơi đất lành.

Trong chốc lát ngàn xanh vạn cổ,

Thành đất bằng,thành chỗ quạnh hiu.

Nhà ơi!Cây hỡi!Mến yêu,

Bao nhiêu cảnh đẹp,bấy nhiêu mỹ tình.

Cây ngã còn thấy hình cây ngã,

Nhưng hỡi ơi!Mồ mả Tổ Tiên,

Tổ Tiên dạo cảnh cửu tuyền,

Thế mà mồ mả chẳng yên với đời.

Đời loạn lạc khắp nơi dân khổ!

Biết về đâu có chỗ yên lành?

Chiến tranh khốc liệt hoành hành!

Nhà nơi Trung Lập tan tành,quê ơi!

Thân ta nay chân trời góc bể,

Bồng bềnh trôi,ta sẽ về đâu?

Bắc Hà ta ngụ đêm thâu,

Nhìn về quê cũ một màu tối đen.

Chốn Bắc Hà tuy quen lâu đấy,

Nhưng giờ đây ta thấy buồn tênh!

Buồn vì cảnh lá xa cành,

Buồn thân người tựa chỉ mành treo chuông.

Sau ta về Bình Dương tỉnh cũ,

Quận Lái Thiêu vườn phủ nơi nơi

Bình Hòa ta ở qua thời,

Trải xem cảnh vật xanh tươi hữu tình.

Đây rừng vườn xanh xanh đẹp bấy,

Đẹp mà chi trông thấy càng đau!

Tha hương khiến khách u sầu,

Tha hương sao khéo vẽ màu thiên nhiên!

Ta thầm hỏi cảnh tiên hay tục?

Thôi cho dù cảnh tục hay tiên,

Xanh xanh thơm ngát một miền

Nên thơ một cảnh điền viên đâu bằng?

Càng thấy cảnh càng tăng nỗi nhớ,

Mái tranh nghèo,quê cũ,vườn xưa

Còn đâu buổi sáng,buổi trưa,

Buổi chiều gió thổi lúa mùa xanh xanh.

Còn đâu đêm trăng thanh gió mát,

Ru hồn ta tiếng hát thanh thanh

Nào người nghiêng nước,nghiêng thành

Nào người nhạc sĩ bôn hành phương nao?

Nào còn đâu hàng cau cao vút

Lũy tre xanh cành trúc phất phơ

Cửa thiền tịch mịch hư vô,

Gió vàng gợn sóng mặt hồ lăn tăn

Nào còn đâu lá vàng trước ngõ,

Vèo vèo rơi trong gió mùa khô

Đa đa da diết thương nhà

Đau lòng tiếng quốc thiết tha gợi sầu!

Nào còn đâu đàn trâu về ấp

“Tiếng thổi tay” vang khắp ruộng đồng

Cùng diều giấy lượn trên không

Chiều quê thanh thản mục đồng cởi trâu

Nào còn đâu đất màu “mới lật”

Dãy dãy cong nhẵn mát trên đồng

Tù và giục xé làn sương,

Từng đoàn công cấy lên đường bước mau.

Ôi!Cuộc đời bể dâu chi bấy,

Quê xanh xanh giờ thấy gì đâu!

Còn chăng nắng úa cỏ khâu?

Lan trên đất trắng xây mồ cỏ cây!

Hay là còn khói mây ủ rũ!

Đống ngói tàn rêu phủ xanh xanh!

Hay còn một chén tro tranh!

Mưa chan gió thổi cũng đành chịu thôi!

Đêm từng đêm trăng soi lạnh lẽo,

Ngày lại ngày nắng chiếu đất không!

Thê lương cằn cỗi một vùng,

Quê ơi!Năm tháng lạnh lùng xiết bao!

  Chiến tranh nhẻ!Cớ sao độc thế!

Tạo hóa ơi!Dâu bể tang thương!

 

Dân làng khổ sở chán chường,

Lìa xa quê cũ đoạn trường biết bao!

Quê ơi!Những đêm sao trăng tỏ

Chốn đất này vạn cỏ ngàn cây

Đêm trăng cảnh đẹp thế này

Nhưng mà ta vẫn khôn khuây quê nhà.

Nhìn Tây Bắc quê ta hướng đấy

Càng trông sao càng thấy nhớ quê

Bao giờ ta mới được về?

Tủi mừng lần bước thăm quê điêu tàn!

Ngày thê lương mưa chan tê tái,

Lạnh lẽo thay!Dưới mái hàn gia,

Ngồi đây lại nhớ quê nhà

Trông về chỉ thấy mù mù dặm khơi.

Ta thương nhớ thế thôi quê nhé!

Xin quê đừng trách kẻ ly hương

Dù đi trăm hướng ngàn phương,

Lúc nào ta cũng nhớ thương quê nhà.

Thi Nang

(Viết xong vào ngày 02-6-1973)

Vịnh HÀN MẶC TỬ

“Thông minh tài trí anh hùng
Ngu si dại dột cũng chung một gò ”
Gẫm câu nói người xưa hẳn có
Kìa xem!Hàn Mặc Tử tài hoa
Vần thơ qua bao năm tháng vẫn không nhòa
Tài tình bấy!Để rồi mang bệnh hủi!
Xem thân thế,buồn buồn,tủi tủi,
Đọc văn chương,tiếc tiếc,thương thương.
Ôi!Đời Hàn là bi khúc đoạn trường
Thuyền dâu bể đưa Hàn xa trần thế!
Thân càng tàn,thơ Hàn càng đẫm lệ:
Nào tình,nào trăng,nào mộng,…thiết tha
Cõi nhân gian:sinh,lão,bệnh,tử,…đấy mà!
Người trần ai thoát sao cho khỏi?
Ba vạn sáu ngàn ngày còn ngắn ngủi,
Sá gì đời có hai mươi tám tuổi thôi!
Thương cho kiếp sống của người!

Thi Nang

NHỚ CỐ HƯƠNG

Thao thức đêm dài nhớ cố hương

Buồn giăng gác trọ ở bên đường

Trăng xưa chiếu sáng dòng sông hẹn

Phượng cũ tô hồng suối tóc vương

Bóng mẹ mang theo vào dặm thẳm

Hồn quê ẩn hiện suốt canh trường

Mong ngày trở lại thăm nguồn cội

Trĩu nặng trong lòng nỗi luyến thương

Thi Nang

XUÂN NHỚ THƯƠNG

Xuân về ấm áp Thành Đồng

Vui xuân Đất Thép chạnh lòng nhớ thương

Anh hùng liệt sĩ quê hương

Bao người ngã xuống chiến trường năm nao

Lặng nhìn hoa lá vẫy chào

Khói hương nghi ngút bay vào hư không

Nhớ người bảo vệ non sông

Đời đời khắc mãi ở trong tim mình

Tiếc thương người đã hy sinh

Để cho đất nước hòa bình yên vui.

Thi Nang

NỐI BƯỚC TIỀN NHÂN

Ngân nga tiếng sáo quyện cung đàn
Nguyện ước muôn đời đất nước an
Cảm phục anh hùng,gương chói lọi,
Tôn thờ liệt sĩ,dạ trung can.
Kề vai bảo vệ vùng trời biển,
Sát cánh chăm lo chốn suối ngàn.
Thuở trước tiền nhân từng xẻ núi,
Nay đồi,hậu thế hãy cùng san.

Thi Nang

BIỂN LẶNG

Biển yên lặng mà lòng gợn sóng

Giữa tim sầu khắc bóng trăng mơ

Từng cơn nước xoáy xô bờ

Hàng cây buồn bã đứng chờ gió lay

 

Bãi cát vàng chân ai in dấu?

Hỡi ngàn mây có thấu cho chăng!

Đêm nao dạo bước ngắm trăng

Nẻo xưa còn đó mà Hằng Nga đâu?

 

Để Hậu Nghệ u sầu thờ thẫn

Mắt thâm quầng đờ đẫn trông xa

Nhìn vào vũ trụ bao la

Thả hồn lên cõi thiên hà mênh mông…

Thi Nang 

CHIẾN SĨ TRƯỜNG SA

Thương anh chiến sĩ Trường Sa
Ngày đêm giữ đảo Sơn Ca của mình
Không nề vất vả hy sinh
Tận tâm với Đảng tận tình với dân
Dâng đời cả tuổi thanh xuân
Vượt qua sóng gió bao lần sá chi
Bền gan vững chí ra đi
Chung lòng góp sức quyết vì núi sông
Rạng danh nòi giống Tiên Rồng
Noi gương tiếp bước cha ông vạn đời.
ThiNang

PHẠM LÃI ĐƯA TIỄN TÂY THI

Bên bến Tiền Đường ngàn cây úa lá

Phạm Lãi ngậm ngùi đưa tiễn Tây Thi

Lệ ứa bờ mi nát lòng Thiếu Bá

Khi thuyền hoa lướt sóng chở nàng đi

Đang độ xuân thì buộc phải chia ly
Chàng đứng trông theo ruột gan tê tái
Ai bày ra chi giây phút phân kỳ!
Thuyền rời xa bến nàng còn ngoảnh lại!

Héo hắt vàng thu nhuộm màu quan ải
Nhớ bóng thương hình vạn dặm mù khơi
Man mác mây trôi sầu lan cỏ dại
Thờ thẫn một mình ngắm cánh hoa rơi!

Nước Tiền Đường đã mấy lượt đầy vơi
Trăng Cô Tô biết bao lần tròn khuyết
Mà người xưa vẫn biền biệt phương trời
Cách trở núi sông mịt mờ sương tuyết…!

Thi Nang

VÌ ĐÀN EM THÂN YÊU

Dù đường dài,ta cứ đi,lòng ta phơi phới, 
bụi đỏ,người đi,qua rừng,qua suối, 
đất trời ta thanh bình tự do. 
  
Bao đêm thâu,bạc đầu trên trang sách, 
dìu dắt em thơ mầm non Tổ quốc, 
vì tương lai tươi sáng của nước nhà. 
  
Dù ngày dài,ta sá chi vượt qua gian khó, 
bạn hỡi,đừng quên bao đàn em bé, 
mái trường xa đang chờ đợi ta. 
  
Ngày lại ngày,miệt mài từng nét chữ, 
bụi phấn rơi rơi,đời ta đẹp mãi, 
cùng chung nhau ta đắp xây mái trường. 
Thi Nang-1983