BUỒN MÊNH MÔNG

Đời ta phỏng được bao năm?
Mà sao trĩu nặng trong tâm nỗi buồn!
Buồn rơi nặng hạt mưa tuôn
Buồn đi vào chốn đầu nguồn núi cao
Buồn bay lên tận trăng sao
Buồn lan sóng nước chảy vào biển khơi
Buồn nương theo áng mây trôi
Buồn hòa vào khắp đất trời mênh mông
Lắng buồn xuống tận đáy lòng
Dật dờ trôi nổi trong dòng thời gian…
Thi Nang