KHÔNG CÓ VIỆC GÌ KHÓ

Năm 1927,với tên gọi Thầu Chín,Bác Hồ sống và hoạt động trong kiều bào Việt Nam ở Xiêm (Thái Lan) cho đến cuối năm 1929.Sau khi đặt chân đến Phi Chịt,Người nêu ý kiến đi ra U Đon để tìm gặp Việt kiều.Từ Phi Chịt đến U Đon phải đi bộ,băng rừng hàng tháng.Cuộc hành trình đó như thế nào?Xin đọc bài thơ sau đây sẽ rõ:
KHÔNG CÓ VIỆC GÌ KHÓ
Năm một chín hai bảy,
Bác Hồ ở nước Xiêm,
Bôn ba nơi hải ngoại,
Mang nước Việt trong tim.
Từ Phi Chịt đến U Đon
Rừng xanh dọc lối mòn,
Đường xa dài hun hút,
Đi bô vượt núi non.
Bác tìm gặp Việt kiều,
Cùng một bọc thân yêu,
Người lo cho đất nước,
Dù còn khó khăn nhiều.
Gánh hành trang lên đường,
Qua hàng tháng gió sương,
Trải biết bao gian khổ!
Ôi!Mưa núi,vắt rừng.
Thức ăn đoàn mang theo:
Gạo và một ống “cheo”
Băng qua rừng qua suối
Vượt qua núi qua đèo.
Thầu Chín là tên Bác,
Ra đi vào mùa thu,
Lá vàng rơi lác đác,
Trời oi bức nắng to.
Đường đi đầy đá sỏi,
Mọi người đều mệt mỏi,
Anh em muốn gánh thay…
Bác không chịu sang tay…
Dù cho Bác đau vai,
Chân sưng phồng đỏ tấy,
Kiên trì vượt chông gai,
Luôn nhớ lời Bác dạy:
“Không có việc gì khó,*
Chỉ sợ lòng không bền
Đào núi và lấp biển
Quyết chí ắt làm nên”.
Thi Nang
(Phỏng theo:Những mẫu chuyện về tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh).
*:Khổ thơ trong”…” là của Hồ Chí Minh.